Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NẾU CÓ KIẾP SAU

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:53:23
Bố mẹ Tôn Nhã sống ở nông thôn, thu nhập hai người cộng lại không đến 80.000 tệ một năm. Tôi nghĩ họ chỉ chọn một chiếc xe tầm 200.000 - 300.000 tệ, dù có khó khăn tôi cũng lo được.
Nhưng không, ông Tôn lại chọn hẳn chiếc Mercedes-Benz G-Class, còn sang trọng hơn cả xe tôi đi.
Ông ta ám chỉ rằng chiếc xe này xem như sính lễ, sau này cưới cũng không cần đòi tiền hồi môn từ tôi.
Tôn Nhã hiếm hoi ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu cười ngọt ngào.
Tôi nhất thời mềm lòng, liền làm thủ tục vay mua xe. Nghe nói sau khi xe được mang về, ông Tôn còn tổ chức tiệc linh đình, đốt hẳn 50.000 quả pháo để mời cả làng.
Giờ đây, khi tôi lấy lại xe, có lẽ ông ta cảm thấy mất mặt nên ép Tôn Nhã đến đòi.
Tôn Nhã đương nhiên biết tôi nói thật.
Nếu không, với tính kiêu ngạo của mình, cô ta đã sớm gửi thư luật sư như tôi từng làm, chứ không cần hạ mình đến tận đây.
“Lục Cảnh Thần, chuyện nào ra chuyện nấy. Đúng là tôi chia tay anh, nhưng bố mẹ tôi có làm gì đắc tội với anh đâu? Hơn nữa, chiếc xe đó là anh hứa mua cho họ.”
Tôi gật đầu: “Đúng là tôi đã hứa.”
Mắt Tôn Nhã sáng lên, ánh nhìn đầy hy vọng.
“Nhưng tôi hứa thì cũng có thể rút lại. Chúng ta không ký bất kỳ giấy tờ tặng xe nào, cùng lắm chỉ là tôi cho bố cô mượn xe hai năm. Tôi chưa đòi tiền hao mòn xe, các người phải thấy biết ơn, còn mặt mũi nào đòi tôi trả lại xe?”
Không ngờ tôi lại nói khó nghe đến vậy, mặt Tôn Nhã lập tức tái nhợt.
“Còn nữa, cô đã nhận được thư luật sư của tôi chưa? Căn hộ tôi đầu tư hơn 500.000 tệ để trang trí, tôi đã định giá thiệt hại. Những gì cô phá hỏng, tôi sẽ yêu cầu bồi thường đầy đủ.”
Môi Tôn Nhã mấp máy, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=7]


Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ, phỏng đoán và khó hiểu.
Có lẽ Tôn Nhã đang đoán rằng tôi cũng đã trọng sinh. Nhưng tôi chết khi còn yêu cô ta nhất, cho đến lúc chết cũng không biết những gì cô ta đã làm với tôi.
Tôn Nhã làm sao tưởng tượng được, sau khi chết, vì không thể buông bỏ, tôi đã từ bỏ luân hồi để ở bên cạnh cô ta, nhưng vô tình lại nhìn thấy những mặt xấu xí nhất của cô ta.
Giờ đây, trong suy nghĩ của Tôn Nhã, có lẽ cô ta vẫn còn nghĩ rằng, dù cho bản thân có làm tổn thương tôi thế nào, tôi vẫn sẽ yêu cô ta hệt như ngày đầu.
Tôi không trả lại xe cho bố Tôn Nhã.
Và dĩ nhiên, cô ta cũng không trả tiền cho tôi.
Tôi nộp đơn yêu cầu tòa án cưỡng chế thi hành án, dù biết cô ta chẳng có tài sản gì để thực hiện.
Nhưng số tiền Tôn Nhã nợ tôi, chỉ cần sau này kiếm được, vẫn phải trả.
Trừ khi cả đời này, cô không đứng tên bất kỳ tài sản nào.
Từ đây, tôi đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với Tôn Nhã, cũng không có ý định để lại bất kỳ mối dây liên kết nào với cô ta nữa.

9
Một tháng sau, bạn tôi gửi cho tôi ảnh chụp màn hình Tôn Nhã và Đỗ Minh Húc công khai tình cảm trên mạng xã hội.
“Cậu với cô ta thực sự chia tay rồi à? Cậu thật sự buông tay được sao?” Bạn tôi dò hỏi.
“Đương nhiên!” Tôi dứt khoát trả lời.
Bạn tôi đáp lại: “Vậy thì thật chúc mừng cậu đã quay đầu là bờ. Mấy năm nay nhìn cậu chạy theo cô ta mà tôi còn thấy phiền lòng.”
Tôi có chút ngượng ngùng.
Hóa ra hành động làm “chó săn” của tôi lại lộ liễu đến thế sao?
Bạn tôi nói rất mừng cho tôi, rủ tôi tối nay uống vài ly.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Từ khi sống lại và không còn gánh nặng mang tên Tôn Nhã, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Không cần bận tâm đến cảm xúc của cô ta, cũng không còn bị quấn vào đủ loại rắc rối của bố mẹ cô ta nữa.
Không ngờ, khi đến nhà hàng ăn tối, tôi tình cờ gặp Trương Mộng.
Nhớ lại lần trước cô ấy đã giúp tôi lên tiếng, vì phép lịch sự và lòng cảm kích, tôi mời cô ấy ăn cùng.
Cô ấy thoải mái đồng ý.
Đúng lúc này, bạn tôi vì gặp sự cố trên đường nên chưa đến.
Tôi và Trương Mộng ngồi đối diện trò chuyện.
Có nhân viên phục vụ mang trà và nước đến.
Khi cả ba chúng tôi nhìn rõ nhau, đều sững sờ.
Người phụ nữ bưng khay trà, không ai khác chính là Tôn Nhã.
Trương Mộng nhanh chóng hoàn hồn, cô ấy đứng dậy, đỡ lấy khay từ tay Tôn Nhã, đặt lên bàn, sau đó kéo cô ta ngồi xuống.
“Tiểu Nhã, không phải cậu đang thực tập ở Nam Quần Group sao? Sao lại đến đây làm phục vụ?”
Tôn Nhã không để ý đến Trương Mộng, cô ta nhìn Trương Mộng rồi lại nhìn tôi, khuôn mặt lộ vẻ “hiểu rồi”.
Sau đó, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào lần trước vội vàng cắt đứt với tôi. Hóa ra nhanh như vậy đã dính lấy bạn thân của tôi rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận