1
“Lấy anh đi, lấy anh đi…”
Tiếng hò reo ồn ào xung quanh khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang quỳ một gối trên nền đất lạnh, tay cầm hộp nhung đỏ, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Đối diện tôi là vợ mình, Tôn Nhã, người phụ nữ đã cùng tôi chung sống suốt mười năm.
Nhưng lúc này, trước mắt tôi lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc buộc cao đuôi ngựa, trên khuôn mặt còn phảng phất chút bầu bĩnh trẻ con.
Dù nét ngây ngô chưa phai, trong ánh mắt cô ta lại hiện lên sự trưởng thành và kiên định, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài non nớt ấy.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp.
Giữa tiếng hò reo cổ vũ, Tôn Nhã ngẩng cao cằm, từ trên cao nhìn xuống tôi với ánh mắt kiêu ngạo: “Lục Cảnh Thần, không ai nói với anh à? Cái dáng vẻ mang ơn để trả ân của anh thực sự khiến người ta thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=1]
Anh nghĩ rằng vì anh chu cấp cho tôi mười năm, giúp bố tôi trả chút nợ, thì tôi sẽ thuộc về anh sao? Đúng là nực cười!”
Những tiếng cười đùa xung quanh bỗng chốc im bặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Câu trả lời của cô ta khẳng định rõ ràng điều tôi đã đoán trước.
Kiếp trước, lần cầu hôn này cô ta không từ chối ngay, cũng chẳng đồng ý, chỉ giữ tôi lửng lơ.
Mãi đến khi tôi trả hơn một triệu tiền nợ cờ bạc cho bố cô ta và đề bạt Đỗ Minh làm giám đốc phòng thị trường, cô ta mới miễn cưỡng nhận lời.
Nền đá cẩm thạch dưới gối lạnh lẽo và cứng rắn, từng cơn đau truyền đến khiến tôi nhận ra mọi thứ trước mắt đều là thật.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối, rồi bất ngờ giơ tay ném mạnh chiếc hộp nhẫn về phía đài phun nước lớn sau lưng Tôn Nhã.
Sắc mặt cô ta khựng lại, sau đó nhanh chóng tối sầm.
Chưa để tôi kịp lên tiếng, cô ta đã châm biếm bằng giọng điệu sắc bén: “Anh làm trò này để cho ai xem? Muốn đóng vai tổng tài bá đạo ném nhẫn để tỏ vẻ giàu có à? Tôi khuyên anh trước tiên nên nhìn vào tài sản của những ông tổng tài đó rồi nhìn lại mình. Nói thật, số tiền nhà anh có, tôi chẳng hề để vào mắt.”
Tôi nheo mắt, ánh nhìn lướt từ đầu đến chân cô ta. Quần áo, điện thoại trong tay, thứ nào không phải do tôi mua?
Dù không phải đồ xa xỉ, tổng giá trị cũng hơn trăm triệu tệ.
Trong đầu tôi bỗng vang lên câu nói của Tôn Nhã trước khi cô ta qua đời trong một tai nạn xe: “Nếu có kiếp sau, tôi thà từ bỏ những vinh hoa phù phiếm này, không lãng phí mười năm thanh xuân với anh, mà sẽ tìm một tình yêu chân thành, sống bên nhau trọn đời.”
Xem ra, cô ta muốn chặt đứt con đường tôi, để tự tìm kiếm tình yêu đích thực của mình.
Trùng hợp thay, mục tiêu của tôi cũng giống cô ta.
Tôi chúc họ - những kẻ yêu nhau, rồi sẽ thành đôi.
2
“Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi vứt nó đi vì cô vốn dĩ không xứng đáng để đeo.”
Tôi lạnh lùng buông lời, quay người định rời đi. Nhưng vừa bước tới mép đám đông, một bàn tay đã kéo tôi lại.
Bạn thân của Tôn Nhã, Trương Mộng, xuất hiện, cố làm dịu không khí: “Có chuyện gì giữa hai người vậy? Cầu hôn đang tốt đẹp sao lại thành cãi vã? Lục Cảnh Thần, mau đi vớt chiếc nhẫn lên đi! Nhìn kích thước viên kim cương kia, chắc chắn là đắt tiền lắm. Lần cầu hôn này không tính, anh cầu hôn lại đi!”
Rồi cô ấy quay sang Tôn Nhã, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tôn Nhã, cậu đừng đùa nữa. Đây là buổi cầu hôn, cậu phải nghiêm túc một chút chứ.”
Nói xong, Trương Mộng kéo nhẹ tay áo Tôn Nhã, ý nhắc cô ta nhượng bộ để tôi có lối thoát.
Nhưng Tôn Nhã lập tức hất tay cô ấy ra, giọng nói sắc lạnh: “Cậu bị sao thế? Đứng về phía tôi, hay lại hùa theo anh ta? Chẳng lẽ anh ta cũng trả tiền mua cả cậu rồi? Nếu vậy thì tốt, cậu bán mình cho anh ta đi, chẳng phải xong sao?”
Trương Mộng vốn định giải vây lập tức đỏ bừng mặt vì những lời cay nghiệt của Tôn Nhã.
Cô ấy run rẩy môi, cố kìm nén cơn giận, nhưng không giấu được thất vọng:
“Tôn Nhã, mình chỉ muốn tốt cho cậu. Sợ rằng sau này cậu sẽ hối hận thôi.”
Tôn Nhã bật cười nhạt: “Tôi không phải con nít ba tuổi. Tôi biết mình đang làm gì, không cần cậu lo. Tốt nhất là lo cho bản thân cậu đi, đồ trà xanh!”
Đôi mắt Trương Mộng đỏ hoe, nước mắt trào ra vì tức giận.
Cô ấy nhìn Tôn Nhã một cách đau lòng rồi quay lưng bỏ đi, rời khỏi buổi tiệc.
Những người xung quanh nhìn nhau, khó hiểu trước sự ác ý đột ngột của Tôn Nhã đối với bạn thân.
Nhưng tôi thì hiểu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận