Ngày công bố điểm thi đại học, cả tôi và Tiêu Ngôn đều vui đến mất ngủ. Vì số điện thoại trong hồ sơ của anh là số bàn nhà tôi, nên tối đó, anh liên tục nhận được vô số cuộc gọi mời nhập học từ các trường.Thành tích của Tiêu Ngôn thật sự khiến ai cũng ngưỡng mộ - kết quả xuất sắc đến mức có thể tỏa sáng ở bất kỳ đâu.
Tôi từng tưởng tượng cảnh anh đứng trong phòng phẫu thuật, ánh đèn trắng chiếu xuống, dáng anh nghiêm túc đến mức khiến người ta không dám rời mắt.Không lâu sau, cả hai chúng tôi đều nhận được giấy báo nhập học.
Trường của Tiêu Ngôn thuộc top đầu cả nước, còn tôi thì không đủ điểm để cùng anh học chung thành phố.
Anh từng có ý định sửa lại nguyện vọng, chỉ vì nói rằng tôi là người bạn duy nhất khiến anh có thể cởi mở tâm sự.Tôi tức đến phát cáu, mắng anh ngốc - đó là ngôi trường bao người mơ ước, sao có thể vì tôi mà bỏ lỡ. Tôi trấn an rằng, dù không ở cùng một nơi, tình bạn giữa hai đứa vẫn chẳng thay đổi.Thời đại này đâu còn giống xưa, xe ngựa chậm, thư từ xa; chỉ cần một tin nhắn là đã có thể kết nối.Sau nhiều lần bị tôi “tẩy não”, anh mới chịu giữ nguyên nguyện vọng. Nhưng anh không biết, lúc ấy tôi đã có ý định nói lời tạm biệt.
Vì muốn đưa mẹ theo cùng lên thành phố học đại học, tôi phải đến sớm để làm quen môi trường và tìm chỗ ở. Nhà thuê còn chưa hết hạn, tôi bảo anh có thể ở lại thêm ít lâu.Trước khi đi, tôi dùng tiền làm thêm mua tặng anh một chiếc sơ mi trắng - món quà chia tay nho nhỏ.Dù là hàng giảm giá, nhưng trông vẫn rất chỉn chu.Anh không biết đó là quà tạm biệt, chỉ cười rạng rỡ như đứa trẻ, nói rằng đây là món quà đầu tiên anh từng nhận từ bạn bè. Anh vui đến mức thay áo ngay trước mặt tôi, rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi, giọng run run cảm ơn liên tục.
Khoảnh khắc đó, nụ cười của anh vụt tắt trong mắt tôi. Những hình ảnh ghê rợn, những ký ức méo mó năm nào bỗng ùa về như một thước phim chậm, ép hơi thở tôi nghẹn lại. Tôi hoảng loạn đẩy anh ra, mặt trắng bệch không còn giọt máu.Anh sững người, cánh tay vẫn lơ lửng giữa không trung, trong mắt là sự bàng hoàng, xen lẫn tổn thương. Một lúc lâu sau, anh khẽ cười - nụ cười đầy cay đắng
“Cậu sợ tôi à?”
“Thì ra bao lâu nay cậu vẫn cố ý giữ khoảng cách. Tôi cứ tưởng mình nghĩ nhiều.”
“Vì tôi là con của kẻ phạm tội đó nên cậu mới vậy sao? Vậy tại sao ngay từ đầu lại tiếp cận tôi?”
Tiêu Ngôn lạnh mặt, cởi chiếc sơ mi trắng tôi tặng, ném mạnh xuống sàn. “Trả lại cậu. Tôi không cần sự thương hại của cậu, Trì Kiều.”
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo và sự tổn thương nghẹn lại nơi cổ họng. Khoảnh khắc ấy, tôi biết giữa hai chúng tôi đã có một vết nứt không thể hàn gắn.Anh quay người bỏ đi, không một lần ngoảnh lại. Còn tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nấc.Tôi đã không đủ dũng cảm chạy theo, để nói với anh rằng: “Tôi không sợ anh… Tôi chỉ mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”
Nhưng tôi vẫn im lặng. Vì tôi đã quyết định từ biệt. Tôi không muốn trở thành gánh nặng, không muốn níu giữ người đang trên đường tiến về tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/muoi-dam-gio-xuan&chuong=4]
Tạm biệt thế này, có lẽ là cách dứt khoát nhất.
Sau đó, tôi cùng mẹ chuyển đến một thành phố khác. Tôi học tại một trường đại học Ngoại ngữ. Suốt bốn năm, ngoài giờ học, tôi chỉ biết đi làm thêm, cố gắng đạt học bổng để làm đẹp hồ sơ xin việc. Tôi muốn có một công việc ổn định để lo cho bản thân và mẹ.
Tốt nghiệp xong, tôi may mắn được nhận vào làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài lớn. Ngày được ký hợp đồng chính thức, đồng nghiệp tổ chức buổi liên hoan chúc mừng tôi. Địa điểm do Triệu Linh - cô bạn đồng nghiệp thân thiết - chọn: một quán bar sang trọng, không khí phóng khoáng.Tôi biết lý do cô ấy chọn nơi này: cô từng kể rằng đã “cảm nắng” ông chủ quán ngay lần đầu gặp. Cô miêu tả anh ta là kiểu đàn ông vừa nhìn đã biết là “nguy hiểm” - phong trần, bất cần, và cực kỳ thu hút.Còn tôi thì chẳng hiểu nổi cảm giác đó, vì tôi chưa từng yêu. Tôi vốn sợ tiếp xúc, nhất là với đàn ông.
Âm nhạc vang lên, ánh đèn nhấp nháy, tôi ngồi trong góc, cảm thấy mình lạc lõng giữa tiếng cười và ly rượu. Mọi người khuyên tôi uống thử, tôi từ chối - nói mình dị ứng cồn, nhưng chẳng ai tin. May mà Thẩm Tư Đình, tổ trưởng của tôi, đã đứng ra giải vây. Anh uống thay tôi, khiến cả bàn trầm trồ.
Mọi người bắt đầu trêu: “Tổ trưởng Thẩm bảo vệ cô kỹ quá, không khéo có tình ý đó nha.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân rồi kìa, Trì Kiều nhà ta có rung động không?”
Tôi chỉ cười gượng, mặt đỏ bừng. Thẩm Tư Đình hơn tôi hai tuổi, điềm đạm, chín chắn, luôn chăm sóc tôi nhiều hơn đồng nghiệp khác. Tôi hiểu anh có ý với mình, nhưng tôi luôn giữ khoảng cách.Khi anh định nói điều gì đó nghiêm túc, tôi viện cớ đứng dậy đi vệ sinh. Nhưng anh chặn lại, ánh mắt đầy do dự.
“Anh có điểm nào khiến em không thích sao? Hay là… em đã có người trong lòng rồi?”
Giọng anh dịu dàng nhưng lại khiến tôi thấy nghẹn. Tôi chưa kịp trả lời thì tiếng của Triệu Linh vang lên từ sân khấu: “Bài hát vừa rồi, tôi xin dành tặng cho đồng nghiệp xinh đẹp của tôi - Trì Kiều!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay, reo hò. Tôi khẽ ngẩng đầu - và bắt gặp anh.Người đàn ông đứng trên tầng hai quán bar, vest đen, sơ mi trắng mở cổ, tay cầm ly rượu vang, dáng vẻ ung dung, ánh mắt lạnh lẽo mà quen thuộc đến đau lòng.Tiêu Ngôn.Tôi đứng lặng, tim đập loạn. Không phải chiếc áo blouse trắng tôi từng tưởng tượng, mà là bộ vest mang hơi rượu và khói thuốc. Triệu Linh không biết gì, vui vẻ bảo tôi: “Chủ quán bar đó là kiểu đàn ông tớ thích nhất đấy. Cậu thấy anh ta có đẹp không?”
Tôi không trả lời. Trong lòng chỉ có một khoảng trống sâu hoắm.Khi rời quán, thật bất ngờ - Tiêu Ngôn đang đứng ngay trước cửa.
Xung quanh anh là một đám người trông chẳng mấy hiền lành, khói thuốc, tiếng cười và ánh mắt bất cần.
Triệu Linh không nhận ra không khí khác thường, hào hứng bước đến:
“Anh là chủ quán phải không? Em là Triệu Linh, cảm ơn anh vì chai rượu tặng bàn em. Chúng ta add WeChat nhé?”
Đám người phía sau bật cười. Một cô gái môi đỏ chót nói giọng giễu cợt: “Hôm nay ông chủ tặng mười chai rượu, cô nghĩ chai nào là của cô?”
Rồi cô ta cười nhạt, nói thêm: “Sếp tôi không thích ăn chay đâu, anh ấy thích ăn mặn cơ.”
Mọi người cười ầm lên. Tiêu Ngôn vẫn im lặng, rồi bất ngờ ngước mắt lên, giọng trầm lạnh: “Đưa đến tận cửa cũng không tệ - đến nhà cô, hay nhà tôi?”
Không khí chùng xuống. Triệu Linh cứng người, mặt trắng bệch. Thẩm Tư Đình lập tức bước lên chắn trước cô, đồng nghiệp vội kéo nhau ra bảo vệ. Còn tôi, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Người đàn ông ấy… sao lại trở thành như vậy?Đến khi mọi người rời đi, chỉ còn tôi đứng ngây giữa con phố vắng. Tiêu Ngôn ngồi bên cột đá, ánh mắt hờ hững hướng về phía tôi. Ánh nhìn ấy lạnh lùng mà đau đớn, như có gì đó chưa từng được nói ra.Tôi run rẩy, lùi lại mấy bước, dựa vào tường. Thẩm Tư Đình định đỡ tôi nhưng tôi hét lên: “Đừng… đừng chạm vào tôi!”
Anh sững người, rồi lặng lẽ bỏ đi. Tôi ngồi sụp xuống, thở hổn hển, cố giữ bình tĩnh.Một chiếc áo khoác bất ngờ rơi xuống vai tôi. Tôi ngẩng lên - là Tiêu Ngôn. Anh cúi người, ánh mắt tối lại, giọng khàn khàn: “Cút hết.”
Đám người sau lưng anh im bặt, rồi tản đi.Chỉ còn lại tôi và anh, cùng quá khứ chưa từng khép lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận