Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Mười Dặm Gió Xuân

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-10-30 19:50:17
Người mẹ mắc chứng rối loạn tâm thần của tôi đã nhận nhầm Tiêu Ngôn là anh trai tôi – Trì Dịch.
Bà xúc động đến mức nước mắt rưng rưng, ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào gọi tên con trai và nói rằng bà rất nhớ anh. Bà lặp lại câu nói ấy nhiều lần, không biết mệt mỏi.
Tôi cứ nghĩ Tiêu Ngôn sẽ phản ứng, sẽ đẩy mẹ ra, nhưng anh lại không làm vậy. Trong đôi mắt anh, tôi nhìn thấy một thứ cảm xúc rất lạ - dịu dàng và ấm áp, khác hẳn mọi khi. Còn mẹ, gương mặt bà rạng rỡ, tươi sáng như thể được gặp lại điều quý giá nhất trong đời. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim tôi chợt rung lên, có gì đó mềm nhũn đi trong lồng ngực.
“Tiêu Ngôn.” - tôi khẽ gọi.
Anh quay sang, ánh nhìn dịu lại nhưng bàn tay vẫn tiếp tục vỗ về mẹ tôi. Tôi nói, giọng nhẹ nhàng: “Dù sao thì anh cũng chưa có nơi nào để đi, hay là… ở lại nhà tôi nhé?”
Anh im lặng thật lâu. Tôi tưởng anh sẽ từ chối, nhưng trước khi kịp mở lời, mẹ tôi đã nắm lấy tay anh, giọng run run: “Ở lại với mẹ nhé, con trai.”
Tiêu Ngôn sững người. Tôi thấy rõ những lời từ chối nơi môi anh tan biến, chỉ còn lại ánh nhìn dao động.
Tôi biết, khoảnh khắc ấy, trái tim anh đã thật sự lay động. Tôi đề nghị anh tạm thời đóng giả làm anh trai tôi đến khi tôi học xong cấp ba - như một cách giúp mẹ ổn định tinh thần, cũng là để anh có chỗ ở. Tôi bảo, coi như đó là cách tôi trả ơn anh vì đã từng cứu mạng tôi. Cuối cùng, Tiêu Ngôn gật đầu đồng ý. Tôi nghĩ, người giữ chân anh ở lại, thật ra chính là mẹ tôi.
Từ đó, Tiêu Ngôn sống trong nhà tôi với danh nghĩa Trì Dịch.Nhà anh đã bị cháy rụi, chẳng còn lại gì, nên tôi mang quần áo cũ của anh trai ra giặt sạch cho anh mặc. “Hầu hết đều là sơ mi trắng, quần đen. Phong cách của anh tôi đơn giản lắm, anh mặc tạm nhé.”
“Không sao, tôi không kén chọn.”
Anh nói rồi bước vào phòng thay đồ. Tôi đứng ngoài, nghĩ nếu không vừa thì mai mang đi sửa. Một lúc sau, cửa mở ra.Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu lên người anh - chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, quần đen vừa vặn. Anh cao, dáng hơi gầy, có chút ngông nghênh mà cuốn hút. Mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao, đôi môi mỏng cong nhẹ.Cơn gió mùa hạ lướt qua, mang theo mùi xà phòng thoang thoảng. Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu thế nào là “thiếu niên trong gió chiều”.
Thời gian trôi, cuộc sống ba người chúng tôi trở nên bình yên hơn tôi tưởng. Tiêu Ngôn đi làm thêm, còn tôi lo học hành. Anh chu đáo, biết làm việc nhà, nấu ăn, giặt giũ - việc gì cũng làm được. Những lúc rảnh, anh đưa mẹ và tôi đi dạo ngắm hoàng hôn, ra biển hít thở không khí. Mẹ cười nhiều hơn, tâm trạng cũng ổn định hơn trước. Mọi thứ dường như đang dần tốt lên, như thể cuộc sống đang mở ra một con đường mới cho cả ba chúng tôi.
Kỳ thi đại học cận kề. Hai chúng tôi thường ngồi trên sân thượng buổi tối, vừa ngắm sao vừa nói về tương lai. Anh bảo muốn thi vào trường y ở thành phố lớn, mơ sau này trở thành bác sĩ, tham gia đội bóng rổ và mời tôi đến xem trận đầu tiên. Tôi cười, nói anh phải giữ chỗ ngồi hàng đầu cho tôi. Còn tôi, biết sức mình, nên chỉ mong chọn được ngành phù hợp, kiếm công việc ổn định để lo cho mẹ. Chúng tôi cứ thế nói chuyện suốt đêm, tiếng cười vang hòa trong gió. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như mọi tổn thương đều tan biến.
Ngày thi đại học mưa rơi nặng hạt, như mọi năm. Sau kỳ thi, cả hai như trút được gánh nặng.
Tiêu Ngôn đi làm nhiều hơn, còn tôi cũng theo anh tới quán ăn làm thêm, vừa để kiếm tiền học, vừa để bớt suy nghĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/muoi-dam-gio-xuan&chuong=3]

Không ngờ, ngày thứ hai đi làm, tôi gặp lại một người quen - Từ Tình.
“Kiều Kiều.”
Chị ấy xuất hiện với nụ cười tươi sáng, nhưng ánh mắt lại dừng rất lâu trên Tiêu Ngôn. Cảm giác trong tôi đột nhiên căng thẳng. Tôi xin nghỉ sớm, và chúng tôi ngồi với nhau ở một quán nước nhỏ ven đường. Chị đưa tôi phong bì tiền: “Cầm đi, để đóng học phí.”
Tôi khẽ lắc đầu: “Em không thể nhận. Chúng em đã nợ chị quá nhiều rồi…”
Từ Tình cười nhạt: “Không ai nợ ai cả, Kiều Kiều. Có trách, thì trách kẻ gây ra tất cả.” Khi nhắc đến “kẻ phạm tội”, ánh mắt chị chợt trở nên lạnh lẽo. Rồi chị hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy sát thương: “Chàng trai lúc nãy… là con của ông ta, đúng không? Em nói sẽ trả thù, tiến triển đến đâu rồi?” Tôi chết lặng. Ký ức đêm mưa năm ấy lại ùa về - thứ ký ức mà tôi tưởng mình đã chôn vùi mãi mãi.
Đêm đó, kẻ say rượu đã cướp đi tất cả của tôi. Kẻ ấy - chính là Tiêu Bình, cha của Tiêu Ngôn. Anh trai tôi, Trì Dịch, trong cơn phẫn nộ, đã dùng cây bút máy đâm liên tiếp vào lưng hắn. Cả hai đều phải trả giá - kẻ tội đồ bị bắt, anh trai tôi cũng phải ngồi tù.
Mẹ tôi vì cú sốc quá lớn mà rối loạn tâm thần. Còn Từ Tình, vợ chưa cưới của anh tôi, mất đứa con trong bụng vì đau khổ.Gia đình tan vỡ, mọi thứ sụp đổ trong một đêm.
Tôi từng nghĩ, chỉ khi khiến con trai của kẻ đó phải chịu đau khổ, tôi mới nguôi ngoai được. Vì thế tôi tìm đến Tiêu Ngôn, tiếp cận anh, gieo rắc những hiểu lầm, khiến anh mất việc, bị hàng xóm xa lánh. Tôi tưởng mình sẽ thấy hả hê. Nhưng rồi tôi nhận ra - không có cảm giác chiến thắng nào cả.
Ngược lại, chính Tiêu Ngôn lại là người kéo tôi ra khỏi bóng tối. Anh động viên tôi học tiếp, dạy tôi nhìn về tương lai. Anh trong sáng, tử tế, hoàn toàn khác kẻ đã hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu thấy xấu hổ, nhận ra sự độc ác trong chính mình.Tôi buông bỏ ý định trả thù - coi như tha cho anh, cũng là tha cho chính tôi.
Nhưng Từ Tình thì không.Chị không thể chấp nhận rằng kẻ gây ra bi kịch kia lại có con trai được sống yên ổn. Chị nói: “Nếu em không làm, chị sẽ làm. Hắn ta phải trả giá, dù chỉ là một phần.”
Tôi cầu xin chị dừng lại. “Chúng ta đều là người vô tội. Anh trai em, đứa con của chị, cả chị… đều từng là nạn nhân. Nhưng Tiêu Ngôn khác, anh ấy có thể có một tương lai khác.”
Từ Tình lặng đi. Tôi biết, trong chị vẫn còn yêu anh trai tôi - đó chính là điểm yếu duy nhất còn sót lại. Sau một lúc, chị thở dài, giọng run run: “Chị biết mình sai, nhưng chị không biết phải thoát khỏi hận thù thế nào…”
Cuối cùng, có lẽ vì anh trai tôi, chị đồng ý buông bỏ.Tôi nhìn theo bóng chị rời đi, lòng ngổn ngang. Không biết chị có giữ đúng lời hứa không, nhưng tôi hiểu, mình không thể tiếp tục thân thiết với Tiêu Ngôn nữa. Chỉ cần tôi còn ở bên anh, sẽ luôn có người tìm cách tổn thương anh.Tương lai, Tiêu Ngôn cần phải đi con đường của riêng anh - con đường không có bóng tối, cũng không có tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận