Lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Ngôn là vào buổi sáng tôi đến trường để nhập học. Khi ngang qua một con ngõ nhỏ vắng người gần cổng trường, tôi nghe thấy tiếng cãi vã. Theo phản xạ, tôi khựng lại.
Bên trong, bốn nam sinh mặc đồng phục đang vây lấy một cậu học sinh khác, ép cậu ta ngã xuống đất.
Một người dùng chân đá, một người giẫm nát phần cơm hộp rồi nhét tàn nhẫn vào miệng cậu ấy.
Những lời chửi rủa thô tục vang lên, khiến tôi phải cau mày. Tôi vừa định lấy điện thoại gọi cảnh sát thì có kẻ buông ra một câu: “Đáng đời, mẹ mày chết sớm!”
Chỉ trong tích tắc, ánh mắt cậu ta đổi hẳn — như thể bị chạm vào nỗi đau sâu nhất. Cậu vùng dậy, lăn vài vòng trên nền đất, thoát khỏi vòng vây. Một cú đấm nặng nề giáng xuống mặt đối phương, máu mũi bắn tung tóe.
Nhưng cậu vẫn chưa dừng lại, túm lấy tóc gã đó, ép đầu hắn xuống cái chum cá bên cạnh. Hết lần này đến lần khác, tiếng nước văng tung tóe. Những người còn lại chết lặng, không dám tiến lên. Đến khi cậu thả tay ra, đạp mạnh vào người kia, giọng khàn khàn vang lên: “Tao có thể nhịn, có thể bị sỉ nhục, bị bắt nạt… nhưng không ai được phép xúc phạm mẹ tao.”
“Nếu còn nghe thấy chúng mày mở miệng về bà ấy, tao sẽ không nhẹ tay như hôm nay đâu.”
Nói xong, cậu tiến tới, vỗ mạnh lên mặt từng người một.Tất cả sự ngông nghênh của đám kia biến mất, chỉ còn sợ hãi và kinh hoàng. Họ từng nghĩ cậu là một con cừu hiền lành, nhưng hôm nay, cậu hóa thành một con sói hoang. Khi đám người bỏ chạy, trong con ngõ chỉ còn lại một mình cậu – kẻ chiến thắng cô độc. Cậu ngồi thụp xuống, ôm bụng, mồ hôi đầm đìa, dựa lưng vào tường. Rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng, lau đi vệt máu ở khóe miệng. Ánh nắng mùa hè gay gắt tràn xuống, chiếu lên gương mặt gầy gò ấy. Cậu giơ tay về phía mặt trời, ánh sáng vàng rực phản chiếu qua kẽ ngón tay. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng lặng người.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt ngắn ngủi, rồi xoay người rời đi.
Lúc ấy tôi nghĩ, có lẽ đây chỉ là một chuyện tình cờ trên đường đến trường.
Nhưng tôi không ngờ rằng, định mệnh sẽ khiến chúng tôi gặp lại nhau rất sớm.
Ngày hôm sau, khi đang làm thủ tục nhập học trong văn phòng, tôi lại thấy cậu. Tiêu Ngôn đứng đó, bị giáo vụ mắng một trận tơi tả vì “gây gổ, đánh nhau”.
Tôi nghe mà thấy bất công — rõ ràng người ra tay trước đâu phải cậu. Cậu chỉ im lặng, ánh mắt dán ra ngoài cửa sổ, không thanh minh, không phản ứng. Giáo viên chủ nhiệm khẽ bảo tôi: “Cậu ta tên Tiêu Ngôn. Cũng là học sinh học lại. Và… là bạn cùng bàn mới của em.”
Nghe đến đó, thầy lại thở dài, dặn dò thêm: “Em nên tránh xa những người như thế, tập trung học hành để thi đại học.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng im. Nhưng mấy ngày sau, tôi nghe các bạn trong lớp bàn tán: “Bố cậu ta là tội phạm hiếp dâm đấy. Giống cha thì sao tốt được.”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con thì biết đào hang thôi.”
Tôi sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/muoi-dam-gio-xuan&chuong=1]
Thì ra, chỉ vì cha cậu là tội phạm, nên cậu bị cả thế giới định tội.
Tôi cười nhạt. Thế thì có gì khác đâu — tôi cũng là em gái của kẻ giết người mà.
Tiêu Ngôn rất ít đến lớp, thầy cô dường như cũng đã quen nên chẳng ai hỏi. Cho đến hơn một tháng sau, khi tôi bước vào lớp, tôi thấy cậu ngồi ở chỗ của mình. Ai thấy cậu cũng tránh xa như gặp dịch. Cậu chẳng quan tâm, cúi đầu ngủ suốt buổi. Giờ ăn trưa, cậu lặng lẽ bưng khay cơm đến căng tin. Tôi chọn ngồi ở góc khuất, như mọi khi.Không ai chịu ngồi chung bàn với Tiêu Ngôn. Dù cậu ngồi xuống đâu, người ta cũng lập tức đứng dậy tránh đi. Cậu chẳng nói gì, chỉ nhìn quanh, rồi dừng lại ở bàn tôi.Tôi bắt gặp ánh nhìn của cậu — bình thản nhưng có chút mệt mỏi. Bạn học gần đó ra hiệu cho tôi tránh đi, cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn tôi đầy ngụ ý.
Nhưng tôi làm như không thấy. Tôi để cậu ngồi xuống đối diện mình. Từ hôm đó, mọi ánh nhìn trong lớp dành cho tôi đều khác đi. Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Trường học vốn là nơi dạy con người làm điều đúng, nhưng lại đầy những định kiến. Người ta nói về nhân cách, đạo đức, nhưng trong ánh mắt họ vẫn chứa đầy phán xét.
Tôi hiểu cảm giác bị tách biệt đó — và tôi biết cậu cũng vậy. Sau buổi tự học hôm ấy, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi ở lại dặn dò mãi. Khi ra khỏi cổng trường, trời đã gần mười giờ đêm.
Tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít đồ. Khi đến quầy thanh toán, tôi sững lại. Người đứng sau quầy là Tiêu Ngôn.
“Cậu… làm ở đây à?” Tôi ngập ngừng hỏi.
Anh ngẩng lên, giọng lạnh nhạt: “Là cậu à. Người duy nhất dám ăn cùng bàn với tôi.” Tôi bật cười khẽ.
Anh tiếp lời: “Lần sau đừng làm vậy nữa. Không có lợi cho cậu đâu.”
Tôi không đáp, chỉ nhìn anh.
“Cậu chắc cũng nghe về chuyện của tôi rồi.”
Tôi gật nhẹ. Làm sao mà không biết.
Anh không nói thêm, còn tôi chỉ buột miệng: “Thật ra… chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau chỗ nào?”
“Không có gì,” tôi nói, rồi quay đi.
Bước ra khỏi cửa hàng, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. “Chúng ta đều sống trong thế giới đầy rẫy nước bọt và lời phán xét của người khác.”
Sau hôm đó, tôi hay đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ấy, chỉ để nhìn xem anh có ở đó không. Nhưng rồi một ngày, Tiêu Ngôn biến mất. Hỏi nhân viên mới, tôi mới biết — anh bị đuổi việc. Lý do đơn giản: ông chủ biết anh là con của tội phạm hiếp dâm. Tôi lặng người. Hóa ra, với nhiều người, con của tội phạm dù chỉ hít thở thôi cũng là tội lỗi. Tôi bước dọc bờ sông, gió đêm thổi qua, mang theo mùi cỏ và hương mùa hè. Phía xa, tôi thấy một bóng người ngồi trên thảm cỏ. Anh ăn chiếc bánh mì khô, chẳng có lấy chai nước nào. Bị nghẹn, anh vỗ mạnh ngực, rồi lại tiếp tục ăn.
Tôi nhận ra đó là Tiêu Ngôn. Không biết vì sao, tôi lại bước đến, ngồi xuống cách anh một đoạn. Anh liếc nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Cậu đúng là lạ thật. Ai cũng tránh xa tôi, còn cậu thì ngược lại.”
Tôi cười nhạt: “Vì tôi thấy cậu rất giỏi. Cậu chịu đựng, nhẫn nhịn, không phản kháng.”
Nếu không ai đụng chạm đến mẹ anh, có lẽ anh sẽ cứ im lặng như thế mãi. Tôi nhìn anh – một người bình thản giữa vô số ánh mắt chỉ trích.
Anh bật cười lạnh: “Cậu đang thương hại tôi à?”
“Tôi không thương hại,” tôi nói. “Tôi thật sự nghĩ cậu rất mạnh mẽ. Không như tôi…”
Tôi dừng lại, khẽ hít một hơi. “Tôi bị người ta gọi là em gái của kẻ giết người. Nhưng tôi chỉ biết im lặng mà chịu.”
Anh đứng sững lại, quay đầu nhìn tôi. Ánh trăng phản chiếu trong mắt anh, lặng lẽ mà ấm áp.
Chúng tôi ngồi bên bờ sông nói chuyện rất lâu. Có lẽ vì cùng mang vết thương giống nhau nên giữa hai đứa không còn khoảng cách.Tôi kể với anh lý do chuyển trường — để trốn khỏi những lời mắng chửi đó, để bắt đầu lại. Còn anh chỉ nói ngắn gọn: “Tội đó là thứ khiến người ta khinh nhất. Là con trai của kẻ ấy… tôi chẳng mong gì ngoài việc có thể rời khỏi đây.”
Anh nói giọng bình thản, như thể đã chấp nhận số phận này từ lâu.Tôi từng nghe rằng trước kia, Tiêu Ngôn là học sinh xuất sắc, được trường bồi dưỡng đặc biệt. Nhưng từ khi bố anh bị bắt, tất cả đều quay lưng. Dần dần, anh cũng thôi cố gắng, chỉ còn làm việc để kiếm tiền.Tôi thở dài. Người giỏi như anh lại phải vật lộn để được học, còn tôi chỉ lo sao để thi cho qua.
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng vằng vặc, tôi nói nhỏ: “Tiêu Ngôn, nhất định cậu phải kiếm đủ tiền để học đại học, rời khỏi nơi này.”
Anh khẽ mỉm cười: “Cậu cũng vậy, phải thi đỗ đại học. Khi ấy, cậu sẽ có một tương lai khác.”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra — có lẽ, đây chính là khởi đầu của một điều gì đó đẹp đẽ giữa hai con người bị cả thế giới lãng quên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận