Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Mạt Thế: Toàn Dân Thăng Cấp, Ta Về Tới Open Phía Trước

Chương 483: Tiền nhiều tiểu soái ca!.

Ngày cập nhật : 2025-11-11 13:50:46
"Ngươi là Thiên Tuyển Giả?".
Lê Ngọc Nhan hơi ngẩn ra, rồi xua tay nói: "Nếu như ngươi là Thiên Tuyển Giả, liền trong hiện thực giao dịch đi.".
Lúc này.
Bên cạnh một tên bảo tiêu tiến lên, nói: "Thiên Tuyển Giả có thể tại trong hiện thực giống trong trò chơi một dạng, trực tiếp dùng hệ thống tiến hành giao dịch.".
Nhưng vừa dứt lời.
Lê Ngọc Nhan liền ngắt lời: "Lấy cái rương tới, ta tính toán trực tiếp cầm kim tệ.".
Khóe miệng nàng mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Nàng không hề tin Diệp Thu có thể lấy ra nhiều kim tệ như vậy, cho nên muốn để đối phương trước mặt mọi người xấu mặt, như vậy mới có thể cho đối phương một bài học khắc sâu hơn.
"Phải!".
Bảo tiêu lập tức tìm Lý Tuyền mượn một cái rương lớn, đặt bên cạnh bàn, đồng thời làm động tác mời về phía Diệp Thu.
Mấy người ánh mắt đều tụ tập trên người Diệp Thu.
Lý Tuyền mang theo thu ngân Tiểu Oánh cũng bu lại, tính xem náo nhiệt.
Phương Dật Phỉ thì trực tiếp che mặt, nàng mắc chứng sợ xã hội.
"Rầm rầm...".
Bỗng nhiên.
Một trận kim tệ rơi xuống thùng giấy vang lên.
Chỉ thấy trong tay Diệp Thu không ngừng xuất hiện kim tệ, rơi vào thùng giấy bên cạnh.
Giờ khắc này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Theo thùng giấy đầy dần đến tràn ra, sự kinh ngạc nhanh chóng hóa thành ngơ ngác.
"Đầy rồi, lấy thêm cái thùng giấy nữa.".
Diệp Thu ngắn ngủi thu tay, nói một câu như vậy.
Bảo tiêu đang ngây người lấy lại tinh thần, lập tức mang thêm một thùng trống.
Ngay sau đó.
Lại là một trận "rầm rầm" kim tệ rơi xuống.
Thu ngân Tiểu Oánh đang xem náo nhiệt lập tức trợn tròn mắt, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Lê Ngọc Nhan vốn định cho Diệp Thu một bài học cũng sững sờ, trong mắt che giấu không nổi sự chấn kinh.
Phương Dật Phỉ buông tay khỏi mặt, đồng dạng khiếp sợ.
Nàng nhìn thùng kim tệ một chút, rồi nhìn Diệp Thu, trong lòng chợt động.
Nhất Diệp Tri Thu.
Trong đầu nàng bỗng hiện ra cái nick name ấy.
Trước đây có người chơi tên "Nhất Diệp Tri Thu" từng nhắn riêng cho nàng, trực tiếp khen thưởng 500 vạn kim tệ, mục đích là để nàng làm thêm vài video thổi phồng "Thần bí bảng".
Khi đó nàng từng liên tưởng đến Diệp Thu, nhưng rất nhanh phủ định.
Thứ nhất, đó là 500 vạn kim tệ.
Thứ hai, ấn tượng về Diệp Thu luôn là trầm mặc ít nói, không tiếng tăm, như người trong suốt trong lớp.
Nhưng bây giờ.
Nàng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Trực giác càng lúc càng rõ ràng, xông thẳng lên óc khiến toàn thân tê dại.
Diệp Thu.
Nhất Diệp Tri Thu.
Là hắn.
Nhất định là hắn.
Khẳng định là hắn.
Phương Dật Phỉ không hiểu sao có chút muốn khóc, không phải vì phát hiện Diệp Thu là người đã thưởng cho nàng 500 vạn kim tệ, mà bởi vì số tiền ấy đã giúp nàng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Bên cạnh.
Hạ Ngọc Loan đối với kim tệ không có khái niệm.
Huống hồ nàng từng thấy Diệp Thu lấy ra hơn ngàn linh thạch cho mình, thậm chí còn cam đoan về sau khôi phục đẳng cấp cần đến hơn trăm vạn linh thạch cũng sẽ giúp gom đủ, cho nên giờ phút này tâm như nước lặng, rất bình tĩnh.
Nhưng biến hóa lòng dạ lớn nhất lại là lão bản tiền nhiệm Lý Tuyền.
Lúc này hắn nào còn tâm tính thêm dầu vào lửa xem náo nhiệt, chỉ còn mờ mịt luống cuống cùng hối hận càng lúc càng dâng lên trên mặt.
"Không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=483]

không có khả năng...".
Lý Tuyền lẩm bẩm, sống chết không tin trước mắt.
Cho đến khi đủ đủ 300 vạn kim tệ chất xong.
Đầu hắn như vỡ tổ, ong ong rung động.
Huyệt thái dương nhảy kịch liệt.
Khiến đầu óc đau nhức vô cùng.
Trong đầu hắn hiện lên câu hỏi lúc trước của Diệp Thu.
"Lão bản, tiệm cơm này bán không.".
Nhưng khi đó hắn chỉ coi là nói đùa, không những cự tuyệt tại chỗ còn lập tức tìm người mua, cuối cùng bán với 18 vạn kim tệ.
Phanh. Phanh.
Lần này không chỉ huyệt thái dương giật mạnh, trái tim cũng đập loạn, đến mức tai nghe rõ lực đạo.
Vốn là hắn.
Ba trăm vạn kim tệ.
Có số kim tệ này hắn không cần chạy trốn, thậm chí còn dư hơn trăm vạn.
Ngày sau muốn tiêu xài thế nào cũng được.
"Không... không...".
Lý Tuyền ôm ngực, khẽ kêu một tiếng thống khổ.
Ngay sau đó.
Như lên cơn điên, hắn bổ nhào trực tiếp ghé lên mấy thùng kim tệ tràn đầy.
Miệng la to: "Những kim tệ này là ta. Là ta.".
Lê Ngọc Nhan dù từng gặp sóng to gió lớn cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
Liếc nhìn Lý Tuyền.
Rồi phân phó bảo tiêu: "Đem hắn ném qua một bên.".
"Phải.".
Bảo tiêu làm rất trực tiếp.
Tiến tới cho Lý Tuyền một kích vào ót.
Trong nháy mắt.
Lý Tuyền trợn mắt ngất xỉu.
Sau đó bị bảo tiêu kéo lê như con chó chết, ném ra ngoài cửa hàng.
Một màn này khiến Tiểu Oánh câm như hến, không dám lên tiếng, nàng chỉ là người bình thường, nhân viên thu ngân, mà Lý Tuyền về sau cũng không còn là lão bản của nàng.
"Xin hỏi tiên sinh họ gì?".
Lê Ngọc Nhan lần đầu quan sát kỹ Diệp Thu, mở miệng hỏi tên.
Thiếu niên này nhìn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng trên trán lại ẩn hiện vài phần thành thục.
Đôi mắt tinh khiết còn mang một vệt lịch duyệt không thuộc về tuổi này.
Lần giao dịch này.
Diệp Thu đang đắm trong nụ cười vì tiến độ túi tiền.
Khiến điểm kinh nghiệm túi tiền từ hơn 500 trực tiếp tăng vọt lên 1256.
Kiếm đến tê người.
Nếu hắn tự định giá rồi giao dịch bình thường 200 vạn, tuyệt đối không tăng được nhiều như vậy.
Nghe hỏi.
Hắn mới thu nụ cười, đáp: "Ta họ Diệp, tên đầy đủ Diệp Thu.".
"Diệp tiên sinh, chúc mừng ngươi, cửa hàng này về sau thuộc về ngươi.".
Lê Ngọc Nhan đưa bàn tay mềm mịn.
Diệp Thu bình thản gật đầu, khẽ nắm tay đối phương.
Hắn chỉ để ý điểm kinh nghiệm túi tiền tăng lên.
"Nha.".
Còn việc mua cửa hàng này, hắn hoàn toàn không coi trọng, chỉ là dùng để thí nghiệm quy tắc tăng kinh nghiệm túi tiền.
Khóe mắt Lê Ngọc Nhan khẽ động, rõ ràng vừa cười ngây ngô, sao chớp mắt đã bình thản.
Chỉ thế thôi.
Sau đó.
Nàng đang muốn nói thêm.
Sau lưng một bảo tiêu tiến lên, thấp giọng: "Lão bản, nãi nãi của ngài gọi điện tới.".
"Ân.".
Lê Ngọc Nhan nhẹ gật đầu, lập tức nhìn Diệp Thu, mỉm cười vẫy tay: "Diệp tiên sinh, có thời gian lại ngồi nói chuyện lâu hơn.".
Nói xong liền dẫn người rời khỏi cửa hàng.
Bảo tiêu đã đem kim tệ thu vào túi tiền trong trò chơi.
Đến cũng vội, đi cũng vội.
"Lão... lão bản...".
Lúc này.
Thu ngân Tiểu Oánh yếu ớt mở miệng: "Ta còn cần tiếp tục công việc không.".
Nàng nhìn Diệp Thu, ánh mắt có chút nóng bỏng.
So với Lý Tuyền tướng mạo bình thường, lại thích trêu chọc và keo kiệt, nàng càng hy vọng lão bản của mình là Diệp Thu, tiểu soái ca nhiều kim như vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận