"Tiểu tử chờ một chút... ...".
Ngay khi Diệp Thu vừa rời khỏi hiệu cầm đồ chưa được mấy bước. Bỗng nhiên.
Sau lưng xuất hiện một cỗ khí tức cường hoành.
Khiến thân thể hắn cứng đờ, khó mà tiến thêm nửa bước.
"Thật mạnh!".
Diệp Thu nuốt nước bọt.
Mặc dù hắn đã từng chạm mặt không ít tồn tại cấp 120, thậm chí còn gặp cả đại lão cấp 200 như Diệp Khuynh Vũ và Linh Kỳ Thiên. Nhưng bị uy áp từ khoảng cách gần như thế này, vẫn là lần đầu tiên!
Cường!
Cường đại đến mức khiến người ta không thể nhúc nhích. Thậm chí so với bị giết chết còn khó chịu hơn!
Dù sao đã có kỹ năng phục sinh, căn bản không sợ tử vong. Cái khiến người ta e ngại nhất chính là bị trói buộc hoàn toàn!
Xem ra.
Hiện tại mình vẫn còn quá yếu! Trong lòng Diệp Thu tràn đầy khát vọng mạnh lên.
Nếu ý nghĩ này để người khác biết, chắc chắn sẽ lắc đầu thở dài.
Người ta 120 cấp đại lão, ít nhất cũng đã tu luyện mấy chục năm, mới có được thực lực và cấp bậc như vậy. Ngươi chỉ là một thiếu niên, vậy mà còn mơ tưởng vượt qua?
Đúng lúc Diệp Thu còn đang suy nghĩ miên man.
Người phía sau đã đi tới. Chính là Hộ Long Sơn Trang trang chủ Bạch Xuyên! Một nam tử trung niên vóc dáng uy mãnh, mặc hoa phục, mặt trắng không râu.
Hô!.
Trong nháy mắt.
Uy áp quanh thân Diệp Thu lập tức biến mất.
"Tiểu tử, có thể cho ta xem thử kiện pho tượng hình rồng mà ngươi vừa mới mua không?".
Bạch Xuyên đi tới trước mặt Diệp Thu, ngữ khí ôn hòa, vô cùng khách khí. Một tồn tại cấp 120, đối xử với một hậu bối như vậy, thật hiếm có.
Đuổi theo phía sau, Bạch Diên thấy cảnh tượng này cũng ngạc nhiên. Phụ thân nàng chưa từng có thái độ như vậy với ai cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=303]
Diệp Thu nhún vai: "Trước là bị nữ nhi ngươi quở trách, sau lại bị ngươi dọa cho hoảng sợ. Hiện tại ta thấy đặc biệt không thoải mái. Muốn xem pho tượng, còn phải xem tâm tình ta thế nào.".
Bạch Xuyên còn chưa lên tiếng.
Bạch Diên đã chạy tới, trước tiên mở miệng: "Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Có biết cha ta là ai không?".
Diệp Thu liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nghe cách ngươi hỏi, cha ngươi sẽ không phải là ta đấy chứ?".
"Ngươi lớn mật!".
Bạch Diên vừa giận vừa sợ.
Lập tức lấy ra một pho tượng đồ đằng, chuẩn bị ra tay với Diệp Thu.
Nàng là Tiên Tổ hậu duệ, một thủ đoạn tùy ý cũng đủ khiến thiếu niên này phải trả giá vì cái miệng không biết trời cao đất dày!
Diệp Thu lại cười nhạt: "Tới đi, không động thủ thì chứng tỏ ngươi chính là nữ nhi của ta!".
"Ngươi--!".
Đôi mắt đẹp của Bạch Diên trừng lớn.
Nàng vốn chỉ định hù dọa một chút, không ngờ đối phương chẳng những không sợ, còn chọc giận nàng hơn!
"Diên nhi, ngậm miệng.".
Bạch Xuyên lắc đầu, ngăn cản hành động của nữ nhi.
"Nhưng cha, hắn...".
Bạch Diên còn muốn nói gì đó.
Nhưng Bạch Xuyên khoát tay.
Một vệt ánh sáng từ đầu ngón tay lóe lên.
Chui thẳng vào cơ thể Bạch Diên.
Ngay lập tức, nàng vốn đang vô cùng phẫn nộ bỗng bình tĩnh trở lại. Khi mở miệng, chỉ có khẩu hình, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
"Ngươi yên tĩnh một chút. Đợi khí tức tan đi, tự nhiên có thể nói lại.".
Bạch Xuyên nói xong, ánh mắt liền dời khỏi nữ nhi, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu. Hơi dừng một chút.
Mới tiếp tục: "Nếu ta không nhìn nhầm, ngươi là... Vực ngoại Nhân Tộc?".
Diệp Thu biết không thể che giấu nổi cường giả bậc này, nên rất thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, ta là một tên Vực ngoại Nhân Tộc.".
Bạch Diên trợn mắt, miệng há ra khép lại liên tục, không biết đang muốn nói gì.
Bạch Xuyên thì cười ha hả: "Trách không được ngươi không sợ chết. Nhưng ngươi có lẽ không biết, ở thế giới chúng ta có không ít thủ đoạn đặc thù, có thể trực tiếp mẫn diệt linh hồn các ngươi Vực ngoại Nhân Tộc, chẳng khác nào giết chết các ngươi.".
Diệp Thu vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ta biết. Linh hồn nếu bị mẫn diệt, cho dù sống lại cũng sẽ trở thành kẻ ngu dại, chẳng khác gì tử vong.".
Thí luyện chi thành quá lớn.
Chắc chắn không chỉ có Trụ Tinh Thành tà đạo nhất mạch nghiên cứu thí nghiệm người chơi, tìm cách giết chết họ. Đây là chuyện mà tất cả người chơi đều phải đối mặt.
Ít nhất. Với cường độ linh hồn hiện tại của Diệp Thu.
Hắn thật sự không sợ công kích linh hồn.
Bởi vì hắn có thể trực tiếp dùng tiên thuật tự bạo!
Bạch Xuyên nhìn Diệp Thu vẫn có thể mặt không đổi sắc, giữ vững bình tĩnh, trong lòng cũng thoáng kinh ngạc.
Ông có thể nhận ra.
Sự trấn định của Diệp Thu không phải giả vờ, mà là thật sự không hề sợ hãi!
Điều đó khiến ông vô cùng tò mò, thậm chí còn dấy lên một tia hứng thú.
Thiếu niên Vực ngoại Nhân Tộc trước mắt này, hoàn toàn khác biệt so với những kẻ mà ông từng gặp.
Hít sâu một hơi.
Bạch Xuyên không dùng lời lẽ để đe dọa, mà thẳng thắn nói: "Tiểu tử, phải làm thế nào ngươi mới chịu lấy pho tượng hình rồng ra cho ta xem một chút?".
Diệp Thu hiểu rõ, thấy tốt thì dừng.
Mặc dù không biết nhiều về Bạch Xuyên, nhưng ít ra cũng biết thân phận ông là Hộ Long Sơn Trang trang chủ, người thủ hộ Long Mạch thần hạ vương triều. Một nhân vật như vậy, sẽ không vì chuyện nhỏ mà lấy lớn hiếp nhỏ, động thủ với hắn.
Rất rõ ràng.
Lựa chọn của hắn là chính xác!
Vì thế liền nói thẳng: "Ta nói luôn, pho tượng hình rồng đó thật ra là một vật phẩm có thể di động Linh Mạch...".
Lời còn chưa dứt.
Sắc mặt Bạch Xuyên lập tức khẽ biến.
Bạch Diên cũng trừng lớn mắt, ngây người tại chỗ.
Ngay cả lão bản hiệu cầm đồ vừa đuổi tới, cũng sững sờ đứng yên, nghi ngờ không biết tai mình có nghe nhầm hay không.
"Ngươi nói cái gì? Vật phẩm có thể di động Linh Mạch?!".
Hiệu cầm đồ lão bản Tống Nhân vội vàng bước lên, cắt ngang lời Diệp Thu.
"Tống lão bản, ngươi trước yên lặng.".
Bạch Xuyên hơi cau mày.
Ông đang chờ nghe điều kiện mà Diệp Thu đưa ra.
Loại chuyện này, tuyệt đối không thích hợp để công khai.
Nhưng vừa rồi lời của Tống Nhân, đã khiến không ít người ngoảnh lại chú ý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận