An Long thành phố.
Phố cổ.
Một chỗ chung cư bên trong.
"Ta... ta về nhà."
Tô Hân Đồng dùng chìa khóa mở cửa phòng, quay đầu nói với Diệp Thu. Diệp Thu “A” một tiếng.
Liền đi thẳng vào.
"Ấy, ngươi làm gì..."
Tô Hân Đồng kinh ngạc.
"Tô bá để ta ở nhà ngươi, ta cũng không dám cự tuyệt a."
Diệp Thu nói vậy.
"...".
Tô Hân Đồng bĩu môi, chỉ lẩm bẩm một câu: "Nghe lời cha ta như vậy, dứt khoát coi như hắn là con trai ông ấy đi!"
Nhưng vừa nói xong.
Liền phát hiện lời này có chút nghĩa khác. Gò má nàng lập tức đỏ ửng.
Sau đó vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình. Trực tiếp khóa trái cửa.
"Ây..."
Diệp Thu có chút khó hiểu. Nha đầu này sao thế? Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này liền ngồi phịch xuống ghế sô pha. Sau đó nhắm mắt lại.
Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra trong hiện thực.
"Thứ nhất, quái vật hư hư thực thực đã sớm giáng lâm xuống thế giới hiện thực."
"Thứ hai, kỹ năng phó chức nghiệp học được trong game lại có thể phản chiếu ra ngoài hiện thực? Hay là chỉ vì Tô Hân Đồng có thiên phú điêu khắc quá cao?"
"Thứ ba, năm đó kẻ lái xe đâm chết cha mẹ ta, bây giờ lại liên tục được giảm án, sắp được thả ra, thật sự quá bất thường."
Chuyện cuối cùng.
Diệp Thu ngược lại không có quá nhiều dao động cảm xúc. Dù sao.
Với thực lực của hắn hiện tại.
Hắn còn hy vọng tên hung thủ kia nhanh chóng ra khỏi ngục giam. Như vậy.
Hắn có thể đích thân đi tìm, và tự tay phán quyết hắn! Từ lần trước giết chết hai người Tào Phàm.
Trong lòng Diệp Thu đã không còn chút gánh nặng giết người nào! Trong hiện thực giết người thì sao?
Bản tính hắn vốn lương thiện hiền hòa.
Bình thường không dễ tức giận, càng sẽ không chủ động giết người. Trải qua một đời.
Tâm tính hắn so với người thường kiên cường hơn nhiều! Nhưng.
Nếu người khác hết lần này tới lần khác tìm hắn gây sự, hoặc chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn. Vậy thì hắn sẽ không nhịn nữa!
Thiện ý giúp người, tiền đề là đối phương cũng thiện ý! Nếu không. Tất cả đều là vô nghĩa!
Cạch! Lúc này.
Cửa phòng ngủ của Tô Hân Đồng lại mở ra.
Chỉ thấy cô đã thay một bộ đồ ngủ bằng tơ, không quá hở nhưng ôm sát thân thể, lộ ra dáng người thiếu nữ kiêu hãnh.
"A, áo khoác của ngươi."
Tô Hân Đồng trước tiên đưa trả lại áo khoác của Diệp Thu đã khoác lên người nàng lúc trước, sau đó chỉ vào căn phòng cách đó không xa, nói: "Ngươi... ngươi ở phòng ngủ của cha ta, trong tủ có quần áo của ông ấy, ngươi có thể mặc."
"A, được."
Diệp Thu cũng không khách khí.
Tô Hân Đồng liếc sang chỗ khác, mặt hơi đỏ, tiếp tục nói: "Còn nữa... tủ đầu giường của cha ta thì đừng mở."
"Được."
Diệp Thu gật đầu.
"Ngươi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mat-the-toan-dan-thang-cap-ta-ve-toi-open-phia-truoc&chuong=257]
ngươi có thể sắp xếp thời gian chơi game một chút không, ta sẽ nấu cơm sáng lúc 8 giờ, cơm trưa lúc 1 giờ, cơm tối lúc 7 giờ..."
Tô Hân Đồng lẩm bẩm dặn dò.
Diệp Thu chỉ mỉm cười lắng nghe. Đợi cô nói xong.
Hắn mới đáp: "Vẫn như trước, trước khi ngươi xuống game thì gọi ta một tiếng."
"Ừ."
Tô Hân Đồng gật đầu.
Sau đó.
Không khí liền yên tĩnh trở lại. Có chút xấu hổ.
Diệp Thu nhìn dáng vẻ lúng túng của Tô Hân Đồng, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Tô Hân Đồng “A” một tiếng, giống như vừa sực nhớ ra, vội lắp bắp: "Không... không có gì, ngươi... ngươi cũng phải học hành chăm chỉ, có gì không hiểu có thể hỏi ta..."
Nói xong.
Cô liền quay người chạy về phòng. Diệp Thu nghe vậy thì bật cười. Học hành... thi đại học...
Những thứ đó, dù kiếp trước hay kiếp này, đều quá xa vời với hắn. Nếu như.
Trong đầu hắn không có trò chơi này.
Chỉ là một người bình thường. Với thành tích học tập của hắn.
Cùng lắm cũng chỉ thi được trường ba, cao đẳng cũng khó! Đương nhiên.
Khả năng lớn là sẽ đi trường nghề, học một kỹ thuật nào đó. Sau này.
Hoặc làm phụ hồ công trường, hoặc làm quần chúng ở Hoành Điếm, hoặc bán nhà rồi thuê cửa tiệm để buôn bán nhỏ. Cả đời sẽ trôi qua như thế.
Giống như kiếp trước của hắn.
Cũng rất đơn giản, bình lặng, không chút gợn sóng. Điểm nhấn duy nhất.
Chỉ sợ chính là “Nàng”.
Trước khi gặp được cô gái ấy – người cùng hắn sống nương tựa, dìu dắt nhau, đi đến tận cùng mạt thế. Diệp Thu từng hoài nghi.
Liệu bản thân có thật sự tồn tại ở thế giới này? Luôn cảm thấy mình lạc lõng ngoài rìa. Bên ngoài tất cả mọi người.
Không có bạn bè, không có người thân, không có tương lai. Nhưng “Nàng”.
Lại bất ngờ xuất hiện.
Khiến thế giới của Diệp Thu tràn ngập màu sắc và sức sống! Vì thế.
Trong quãng đời sau.
Diệp Thu luôn nghĩ một vấn đề.
“Nàng” vì sao lại tìm đến hắn?
“Nàng” vì sao lại coi trọng hắn?
Không phải hắn tự ti hay đa nghi.
Mà là cô gái ấy quá mức xinh đẹp, quá hoàn mỹ!
Tựa như hình tượng hoàn mỹ mà tất cả nam nữ đều mơ ước!
Ngoại hình xuất chúng, tính cách ôn hòa, lại kiên định một lòng, luôn đi theo hắn không rời không bỏ.
Cho dù tận thế.
Hai người cuối cùng vẫn nắm tay nhau. Mỉm cười đối diện cái chết! Cũng chính bởi vì có “Nàng”.
Diệp Thu mới kiên định, một mực giữ vững bản thân! Nếu không.
Có lẽ ngay ngày đầu tiên ở chung với Tô Hân Đồng, hắn đã ôm ấp, ngày thứ hai tình chàng ý thiếp, ngày thứ ba bắt đầu sinh con! Ít nhất.
Trong trường học, đa số tình lữ đều như vậy.
Mỗi lần tan học buổi tối.
Trên đường, trong phòng học, hành lang, sân thể dục, hay rừng cây nhỏ... đâu đâu cũng thấy các cặp đôi không chút e dè làm chuyện riêng.
Người trẻ tuổi vốn không mang nhiều gánh nặng.
Muốn gì thì làm đó.
Thậm chí lớp bên cạnh còn có nữ sinh mang thai bụng lớn, vẫn đi học bình thường!
Cạch!
Ngay lúc Diệp Thu suy nghĩ lan man.
Tô Hân Đồng lại chạy ra từ phòng ngủ. Lần này.
Nàng cầm trong tay một cái hộp. Đặt trước mặt Diệp Thu lên bàn trà.
Nói: "Vừa ăn cơm xong, tối nay ta không nấu nữa. Nhưng buổi tối dễ đói, đây là bánh ngọt, nếu đói thì ăn chút lót dạ."
"Ừ."
Diệp Thu gật đầu.
Tô Hân Đồng lại chạy đi. Cạch! Nhưng chẳng bao lâu.
Cô lại bước ra, trong tay cầm một thứ.
"Há miệng."
Nàng đi đến trước mặt Diệp Thu, cúi người. Trong tay nắm thứ gì đó.
Diệp Thu rất phối hợp há miệng. Một giây sau.
Một thứ liền được bỏ vào miệng hắn. Vừa chạm vào.
Hắn liền biết là gì. Đó là một viên chocolate. Ngọt lịm.
Còn kèm theo mảnh vụn hạt.
"Được rồi, ta vào game trước đây. Sáng mai ta nấu cơm, rồi gọi ngươi xuống!"
Tô Hân Đồng hì hì cười, quay người trở về phòng ngủ.
Lần này.
Cửa phòng không mở ra nữa. Nhưng.
Cũng không nghe tiếng khóa lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận