Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI TIỂU NGƯ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-06 00:07:56
9

Cả buổi chiều hôm đó, ta chơi đủ thứ trò cùng hai đứa nhỏ để bù đắp lại khoảng thời gian đã đánh mất.

Có lẽ vì ban ngày chơi quá mệt nên vừa ngửi mùi hương an thần mà Bồ Đào thắp chưa bao lâu thì ta đã ngủ thiếp đi.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, ta luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Từ khi không còn bị Trì Nghiễn Trì quản thúc, gần như ngày nào hai đứa nhỏ cũng chạy đến chơi với ta.

Ta khéo léo bày tỏ nỗi nhớ nhung đối với phụ thân chúng, hi vọng hai đứa có thể ra tay giúp đỡ ta một chút.

Không ngờ Tiểu Xuân Ý lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn ta:

"Mấy hôm nay phụ thân đều không về phòng ngủ mà, chẳng phải là người đến tìm mẫu thân sao?"

Ta giật mình, cô bé nói vậy là có ý gì?

Nam nhân mà ta thầm thương trộm nhớ từ bé… lại có nữ nhân khác rồi sao?

Rõ ràng Bồ Đào từng nhấn mạnh với ta không chỉ một lần rằng vị Hầu gia kia đã giữ mình trong sạch hơn mười năm nay:

Thứ nhất không nạp thiếp, thứ hai không trêu hoa ghẹo nguyệt, thứ ba không qua đêm tại chốn phong trần.

Thấy sắc mặt ta không tốt, Tiểu Xuân Ý hơi hoảng hốt nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

"Trước kia, phụ thân đều kể chuyện cho chúng con nghe trước khi ngủ. Dạo gần đây mấy câu chuyện ấy ngắn hẳn đi. Con len lén quan sát mấy hôm, thấy phụ thân kể xong là không quay về viện nữa, con còn tưởng là người đi tìm mẫu thân rồi cơ mà."

Một tia chớp lóe lên trong đầu ta.

Ta đột nhiên nghĩ đến những cảm giác kỳ lạ vào mấy buổi tối gần đây.

Sau đó, ta cẩn thận đối chiếu lại thời gian với Tiểu Xuân Ý.

Một suy đoán bắt đầu dần hiện rõ trong đầu ta...

10

Màn đêm buông xuống, đợi Bồ Đào ra ngoài, ta lập tức ngồi dậy thổi tắt hương an thần rồi nằm lên giường giả vờ ngủ.

Trước đây, cứ nằm xuống là ta sẽ ngủ ngay lập tức, ban ngày cũng cố gắng không để bản thân suy nghĩ linh tinh.

Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa đêm tối tĩnh lặng, ta bất chợt cảm thấy một nỗi cô đơn chưa từng có ập đến.

Mười năm trời, ta chẳng biết thế giới bên ngoài đã thay đổi thế nào.

Không rõ phụ mẫu, người thân có còn khỏe mạnh không?

Ngay cả thanh mai trúc mã từng quen thuộc nhất cũng trở nên vô cùng xa lạ.

Đúng lúc ta đang buồn đến mức sắp rơi nước mắt thì...


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=5]


“Két…”

Tiếng cửa bị đẩy ra vang lên khiến ta lập tức phải nén lại giọt nước mắt vừa dâng lên.

Khi còn đi học, ta luôn cảm thấy mình không thông minh bằng Trì Nghiễn Trì.

Nhưng có lẽ chàng cũng không ngờ sẽ có ngày bị ta gài bẫy.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên giường.

Ta có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của chàng dừng lại trên gương mặt mình.

Một lúc lâu sau, bàn tay của Trì Nghiễn Trì nhẹ nhàng đặt lên má ta rồi chậm rãi vuốt ve một cách đầy lưu luyến.

Sau đó…

Sau đó thì chẳng còn gì cả.

Thật khổ cho ta, vừa rồi còn lỡ nhớ đến những đoạn thoại bản mình từng viết, thậm chí trong lòng nhen nhóm một chút mong chờ.

Kết quả là… chỉ có thế thôi sao?

Ta không nhịn được, hơi thở bỗng khựng lại một chút.

Trì Nghiễn Trì lập tức phát hiện ta đang giả ngủ, chàng xoay người định rời đi.

Ta bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước, nhào tới ôm chặt lấy eo chàng từ phía sau:

“Đã sờ ta rồi, còn định chạy?”

Toàn thân Trì Nghiễn Trì khẽ run lên nhưng chàng vẫn không quay đầu lại.

Cả hai đều im lặng, cho đến khi bàn tay ta không nhịn được bắt đầu lần mò...

“Trần Ngư!” Chàng khàn giọng gọi tên ta.

“Có mặt!” – Ta theo phản xạ rụt tay lại rồi lại thấy hơi tủi thân:

“Không phải chàng không nhận ra ta sao?”

Trì Nghiễn Trì quay người lại, ôm chặt lấy ta:

“Không phải ta không nhận ra nàng, chỉ là… chỉ là ta quá sợ…”

Về sau ta mới biết, Trì Nghiễn Trì đã đánh mất ta hai lần, ngay cả khi ta gần như ở ngay trong tầm mắt của hắn.

11

Những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua, qua lời kể của Trì Nghiễn Trì lại trở nên nhẹ nhàng như mây gió.

Chàng chỉ nói rằng quỷ hồn đã chiếm lấy t/h/â/n x/a/c ta rất si mê Tứ Hoàng tử, luôn muốn hủy hôn để làm Hoàng hậu.

Nhưng chàng không hề nhắc đến chuyện quỷ hồn đó từng chạy đến thanh lâu, một lòng muốn làm hoa khôi.

Chàng cũng không nói rằng, quỷ hồn ấy đã sỉ nhục chàng thế nào, thậm chí nàng ta còn ép chàng phải chủ động từ hôn.

Trong lúc bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, chàng lại một lòng tìm cách bảo vệ t/h/â/n t/h/ể ta và cả gia tộc ta.

Mười năm ấy đối với ta chỉ như một đêm ngủ say ngắn ngủi.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận