1
Hôm qua là ngày thanh mai trúc mã của ta đến phủ hạ sính lễ.
Ta thầm mến dung mạo tuấn tú của chàng từ lâu rồi, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Lúc tiễn chàng ra khỏi phủ, chàng đã quay lại rồi mỉm cười nhìn ta một cách dịu dàng. Dáng vẻ như gió mát trăng thanh ấy của chàng khiến ta say mê đến nỗi nằm đọc thoại bản suốt cả đêm, chỉ mong hôm sau có thể thành thân ngay với hắn.
Thị nữ Lệ Chi còn trêu rằng ta đúng là mộng nữ văn học.
Nghĩ đến việc hôm nay Trì Nghiễn Trì hẹn ta cùng đi du xuân, ta nghĩ mình có thể nhân cơ hội này nắm tay chàng một cái.
Còn chưa mở mắt, ta đã không kìm nén được nữa, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bỗng nhẹ nhàng chọc vào má ta.
Một giọng nói trẻ con non nớt vang lên:
"Tỷ, tỷ nhẹ tay chút, đừng đánh thức người. Phụ thân không cho chúng ta đến thăm người đâu."
Chuyện gì vậy, sao trong phòng ta lại có trẻ con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=1]
Ta còn chưa kịp nghĩ cho rõ thì lại nghe một âm thanh trẻ con khác gần đó đáp:
"Biết rồi, biết rồi, vừa rồi huynh có thấy không. Người cười rồi, nụ cười của người dịu dàng lắm. Giá như người cũng có thể cười với chúng ta như vậy một lần thì tốt biết mấy.
Ca, huynh cũng mau sờ thử một cái đi."
Nghe vậy, ta cảm thấy có chút mơ hồ. Rốt cuộc các ngươi ai mới là ca, ai mới là tỷ vậy?
Ta quyết định tiếp tục nhắm mắt, định nằm yên nghe xem rốt cuộc đây là hài tử nhà ai mà to g/a/n như vậy, dám tự tiện xông vào khuê phòng của ta.
Lúc này, một bàn tay nhỏ khác lại khẽ chạm vào má ta và thì thầm một câu:
"Mẫu thân!"
Mẫu thân!
Ta không thể tiếp tục giả vờ được nữa rồi.
Ai mà lòng dạ đen tối đến mức muốn hủy hoại danh tiết của ta. Ta với Trì Nghiễn Trì còn chưa thành thân mà!
Ta sợ tới mức lập tức bật dậy.
Lúc này ta mới thấy rõ, hai đứa trẻ đang đứng ở đầu giường, trông chúng khoảng tầm năm sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn như mấy con búp bê làm bằng ngọc.
Hành động bất ngờ của ta khiến cậu bé giật mình rồi ngã phịch xuống đất.
Cậu bé mím môi, đôi mắt long lanh đầy vẽ kinh hãi nhìn về phía ta.
Ta còn chưa kịp mở miệng hỏi, cậu bé liền đứng dậy kéo tay bé gái đang đứng bên cạnh nhanh chóng chạy đi.
Trước khi đi, cả hai còn lưu luyến ngoái đầu nhìn ta một cái.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
2
Ta vô thức gọi mấy tiếng "Lệ Chi" nhưng người bước vào lại là một tỳ nữ xa lạ.
Nàng ấy cúi đầu, trong mắt ẩn chứa vẻ k/h/i/n/h thường:
"Phu nhân có gì sai bảo?”
Phu nhân?
Ta hoảng hốt đảo mắt nhìn xung quanh, cách bày trí của nơi này rõ ràng vẫn y hệt như trước.
Chẳng lẽ ta thật sự đã thành thân rồi sao?
Ta c/ắ/n đầu l/ư/ỡ/i một cái, sau khi x/a/c nhận bản thân thật sự không phải đang nằm mơ thì mới run giọng hỏi:
"Ngươi là ai? Lệ Chi đâu?”
“Nô tỳ là Sơn Trúc. Còn người tên là Lệ Chi mà phu nhân nhắc đến, trong phủ chưa từng có người nào mang tên đó.”
Ta bắt đầu cảm thấy bất an, lập tức dò hỏi:
“Bây giờ là năm Bình Hòa thứ mấy?”
“Bình Hòa? Xem ra b/ệ/n/h đ/i/ê/n của phu nhân lại nặng hơn rồi. Bây giờ là năm Thành Cảnh thứ sáu, Tứ Hoàng tử đã bị phế truất và đuổi khỏi Kinh thành từ lâu rồi.”
Tứ Hoàng tử? Ta không hiểu tại sao tự dưng nàng ấy lại nhắc đến Tứ Hoàng tử.
Nhưng từ câu trả lời ấy, ta nhận ra, so với ký ức của ta thì có vẻ hiện tại thời gian đã trôi qua ít nhất sáu năm.
Thấy tỳ nữ này tuy có vẻ khinh mạn ta nhưng vẫn có hỏi có đáp, ta quyết định dò hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
...
Thì ra, từ sáu năm trước, "ta" đã thành thân với vị phu quân hiện tại, Tuyên Thành Hầu và còn sinh hạ một đôi song sinh.
Thế nhưng dường như Tuyên Thành Hầu không hề thích ta, còn không cho bọn trẻ đến gặp ta và cũng không cho ta bước chân ra khỏi cửa.
Ngay cả số lượng người hầu hạ bên cạnh ta cũng ít đến đáng thương.
Ta há miệng, định hỏi Tuyên Thành Hầu là ai và Trì Nghiễn Trì bây giờ đang ở nơi nào.
Nhưng những chuyện này, một tỳ nữ nho nhỏ sao có thể cho ta câu trả lời?
Ta đành đưa tay xoa trán, giả vờ yếu ớt rồi nói:
“Ngươi đi mời Hầu gia đến đây, cứ nói ta thấy trong người không khỏe, có vài chuyện quan trong trong ký ức không được rõ ràng cho lắm nên muốn tự mình xác nhận với chàng ấy.”
Sơn Trúc thoáng lộ vẻ nghi hoặc, tựa hồ không dám tùy tiện quyết định..
Đúng lúc này, một ma ma tay xách khay đựng cơm bước vào.
Bà ấy dường như chẳng mấy bất ngờ, thản nhiên tiếp lời:
“Hầu gia bận rộn chính sự, e là không có thời gian gặp phu nhân. Phu nhân vẫn nên yên tâm dưỡng b/ệ/n/h đi.”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận