Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MƯỜI NĂM CHỜ ĐỢI TIỂU NGƯ

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-06 00:11:30
21

Dưới ánh trăng mờ ảo, Trì Nghiễn Trì dắt tay ta bước về phía cửa cung:

“Là chàng làm à?”

“Ừ.”

“Mười năm qua, hắn ta liên tục làm những chuyện mờ ám. Trước kia, ta giữ hắn ta lại là để cho quỷ hồn kia một tia hy vọng, tránh khiến nàng ta làm chuyện cực đoan. Bây giờ, hắn ta đã chẳng còn giá trị gì, lại còn dám động đến nàng, bị tước bỏ Vương vị và giam lỏng đã là kết cục tốt nhất rồi.”

Ta khẽ gật đầu, im lặng không nói gì.

Bất ngờ, Trì Nghiễn Trì siết tay ta chặt hơn:

“Phu nhân có thấy ta đã thay đổi không?”

Ta nhìn quanh một vòng, thấy cung nhân đều cúi đầu đi đường, bèn ngoắc tay gọi chàng lại gần.

Trì Nghiễn Trì ngoan ngoãn cúi đầu lại gần.

Ta nở một nụ cười xấu xa rồi hôn “chụt” một cái lên má hắn.

Lúc này đến lượt chàng đỏ mặt.

Thật ra thì, dù thay đổi hay không thay đổi thì chàng vẫn là chàng.

...

Tối hôm đó, khi trở về phòng, r/u/o/u bắt đầu ngấm, ta lập tức dựa vào việc Trì Nghiễn Trì luôn nghe lời ta mà kéo chàng cùng diễn lại mấy đoạn trong thoại bản mà ta từng viết.

Diễn mãi diễn mãi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại tiếng ta vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

Đáng ghét là Trì Nghiễn Trì còn ghé bên tai ta thì thầm: “Chẳng phải phu nhân đã từng viết rất nhiều thoại bản sao? Tuy rằng bảy ngày bảy đêm hơi khoa trương nhưng sau này chúng ta có rất nhiều thời gian, chẳng bằng thử từng cái một.”

Hu hu hu, ta quyết định phong bút luôn, sau này không viết nữa!

...

Về sau, khi ta dọn lại thư phòng, tình cờ tìm được một hộp gỗ cũ đã bị phủ một lớp bụi dày. Trong đó là cuốn thoại bản mười năm trước còn chưa viết xong của ta.

Ta tùy tiện lật vài trang, bỗng phát hiện một dòng chữ nhỏ ở cuối sách:

"Cả đời này ta vốn lãnh đạm, không yêu không thương. Chỉ có Trần Ngư là người ta khắc ghi trong tim, gắn bó bằng tình cảm, dù lên chín tầng trời hay xuống chín tầng địa ngục cũng nguyện mãi mãi không phụ nàng."

Vết mực đã cũ, mép sách cũng hơi sờn.

Mười năm sinh tử, không thể không nhớ, dù chẳng nghĩ ngợi cũng chẳng thể quên.

Trì Nghiễn Trì, Trần Ngư đối với chàng cũng như thế.

Dù lên chín tầng trời, xuống chín tầng địa ngục, sẽ mãi mãi không phụ lòng nhau.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-i-n-m-ch-i-ti-u-ng&chuong=11]


Ngoại truyện: Ba lần gả

1

Sau khi sống trọn đời bên Trì Nghiễn Trì, lúc mở mắt ra, ta lại trở về ngày chàng đến phủ ta cầu thân mười năm trước.

Khi ấy, ta đang tiễn chàng ra khỏi phủ:

“A Nghiễn!”

Cả người Trì Nghiễn Trì khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn ta.

Ngay sau đó, chúng ta cùng nhìn thấy nốt ruồi son trong lòng bàn tay nhau.

Cổ tình nhân.

Trì Nghiễn Trì và ta cùng trở về mười năm trước.

Vì sợ đêm đến sẽ bị nữ xuyên không kia tìm đến nên chúng ta lập tức đến chùa ngoài thành tìm cao nhân xin chỉ điểm.

Nhưng trụ trì lại nói không giúp được:

“Mỗi người đều có nhân duyên riêng. Nếu muốn chống lại thiên đạo, e rằng phải dựa vào chính bản thân thí chủ thôi.”

Khi màn đêm buông xuống, chẳng ai biết ta đã t/u/y/e/t v/o/ng đến mức nào.

Trì Nghiễn Trì không thể ngủ lại phủ, bèn trèo tường vào từ hậu viện.

Từ trước đến nay, chàng vốn là người chú trọng hình tượng, đã bao giờ phải chật vật thế này đâu.

Trên mặt chàng vẫn còn dính đầy tro bụi, chàng nắm c/h/ặ/t tay ta, nói: “Tiểu Ngư, đừng sợ.”

Y hệt như trong những năm tháng dài đằng đẵng đời trước.

Ta tựa vào vai hắn, muốn tìm một chỗ dựa.

Chàng khẽ hỏi: “Tiểu Ngư, kiếp trước sống vui vẻ chứ?”

Nước mắt ta thấm ướt vạt áo hắn, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Nếu vậy… đừng sợ. Nếu… mười năm sau ta vẫn có thể chờ được nàng, thì cái giá của mười năm đợi chờ để được cùng nàng trọn đời, lúc nào ta cũng nguyện ý.”

Ta vừa định mở miệng đáp lại.

Ý thức lập tức bị kéo vào một không gian trắng xóa.

“Cái t/h/â/n x/a/c này xinh thật đấy, ta lấy!”

Là nữ xuyên không đó!

Nàng ta đã chen vào c/ơ t/h/ể ta!

Nàng ta nhào tới, ý thức ta bắt đầu mờ dần.

Đột nhiên, nốt ruồi son trong lòng bàn tay ta nóng rực lên.

Ta nghĩ đến tất cả những chuyện đã qua.

Không thể!

Đây là c/ơ t/h/ể của ta, là cuộc đời của ta.

Ta không thể cứ thế mà thua được!

Ông trời đã cho ta cơ hội thứ hai, tuyệt đối không phải để ta lại thất bại lần nữa!

Linh hồn ta bắt đầu bùng phát ra sức mạnh, mạnh mẽ đẩy lùi luồng hồn phách xa lạ kia cho đến khi nàng ta hoàn toàn bị tiêu diệt.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng.

Mẫu thân ta đang ngồi canh bên giường.

Ta hơi căng thẳng hỏi: “Mẫu thân, A Nghiễn đâu?”

“Bị đ/á/n/h rồi!”

Ta: “Hả?”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận