Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CON TRỞ MẶT THÀNH THÙ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-25 22:25:41
10
Cảnh tượng mẹ nuôi nằm trong vũng má.u khiến toàn thân tôi run rẩy, tâm trí chấn động dữ dội.
Mẹ ruột đứng đó, tay vẫn nắm chặt con dao gọt hoa quả còn vương máu, ánh mắt rực lên vẻ điên cuồng.
Đúng lúc ấy, bố bất ngờ đẩy mạnh mẹ ruột sang một bên, vội vàng tránh né, lùi thẳng ra lề đường.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám đông xung quanh lập tức nổ tung, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Tôi đứng chôn chân, nhìn dòng máu đỏ tươi lan ra trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Dù trong lòng có chất chứa bao nhiêu oán hận với mẹ nuôi, tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng bà ta sẽ ngã xuống theo cách tàn nhẫn như thế này.
Bàn tay run rẩy, tôi gọi điện thoại cấp cứu.
Bố lập tức chối bỏ trách nhiệm: “Đây là ân oán của hai người đàn bà đó, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tiếng còi xe cứu thương nhanh chóng vang lên, mẹ nuôi được đưa thẳng vào phòng hồi sức cấp cứu.
Còn bố thì mải lo gọi điện cho luật sư, bàn cách thoát tội, chẳng thèm ghé qua bệnh viện một lần.
Phải đến khi tôi chủ động liên lạc đòi chi phí điều trị, ông ta mới miễn cưỡng chuyển một khoản tiền.
Cả cảnh tượng đẫm máu này bị người qua đường quay lại, tung đầy rẫy trên mạng.
Các nền tảng video ngắn tràn ngập cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Cư dân mạng đồng loạt chỉ trích gia đình tôi là một đống hỗn tạp, cho rằng việc mẹ nuôi và mẹ ruột vì một gã đàn ông cặn bã mà lao vào sống chết với nhau quả thật đáng thương hại.
Rất nhanh sau đó, có người lần ra thân phận của gã “khờ” mà tôi từng nhắc đến.
Anh trai của gã ta nhìn thấy những lời bàn tán đầy rẫy trên mạng thì cuống cuồng.
Hắn tức tối gọi thẳng cho tôi: “Tô Thanh Nhung, sao cô dám phơi bày mấy chuyện này ra ngoài hả?”
“Nhờ cái mồm của cô, nhà tôi tanh bành hết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-con-tr-m-t-th-nh-th&chuong=5]

Giờ em trai tôi không bao giờ lấy nổi vợ nữa!”
“Cô phải lập tức đứng ra đính chính!”
Tôi lạnh giọng cười nhạt: “Xin hỏi, tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Cô…!” Hắn nghẹn lời một lúc, phải nuốt giận mới cất tiếng:
“Mẹ cô ngược đãi cô là lỗi của bà ta, liên quan gì đến tôi?
“Còn chuyện bắt cô gả cho em trai tôi, lại càng chẳng phải lỗi của tôi, chính mẹ cô đề nghị mà.”
Tôi thẳng thừng vạch trần: “Không liên quan đến anh?”
“Không phải chính anh ám chỉ với bố mẹ tôi rằng em trai anh không cưới nổi vợ sao?”
“Còn khoe rằng làm ăn có chút tiền, có thể dùng tiền mua một người về?”
“Giờ xảy ra chuyện, chẳng qua là anh tự chuốc lấy thôi.”
Nói xong, tôi cúp máy thẳng, đưa luôn số của hắn vào danh sách chặn.
11
Vừa mới dứt chuyện với gã anh trai của tên “khờ”, bố lại bắt tay với gã phóng viên lá cải kia, muốn nhân cơ hội này rửa sạch hình ảnh của mình.
Trong video, ông ta cố tình dựng bản thân thành một người cha bận rộn làm việc, hoàn toàn không hay biết mọi chuyện, nay hối hận vô cùng.
Ông ta nói rằng, nếu sớm biết sẽ xảy ra cơ sự này, đáng lẽ phải dành nhiều thời gian hơn cho con gái.
Tiền bạc chẳng là gì so với tình thân.
Màn diễn kịch giả tạo ấy vậy mà lại có người tin.
Có kẻ còn bênh vực: “Ông ấy chịu nuôi dưỡng con gái, không bỏ rơi đã là tốt lắm rồi.”
“Chăm chỉ làm việc cũng chỉ vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn.”
Kết quả, tất cả tội lỗi đều bị đẩy hết lên đầu mẹ nuôi, họ cho rằng chính bà ta đã phá hoại gia đình này.
May thay, số người tỉnh táo vẫn chiếm đa số, rất nhiều người lên án bố:
【Nếu không phải ông dung túng, mọi chuyện đâu đến mức này, giờ còn muốn giả vờ vô tội?】
【Đổ hết lỗi cho đàn bà, nếu không phải ông lang chạ bên ngoài, liệu có sinh ra bao nhiêu trò hề thế này không?】
Dư luận hoàn toàn xoay chiều.
Quá khứ nhơ nhuốc của gã phóng viên cũng bị đào bới, tài khoản bị hàng loạt người báo cáo, rồi bị khóa.
Tài khoản của bố cũng bị nền tảng chặn.
Trong khi đó, chi phí điều trị ở phòng ICU của mẹ nuôi cứ như nước chảy qua kẽ tay, nhanh chóng tiêu sạch số tiền ít ỏi bố gửi.
Khi bệnh viện liên hệ yêu cầu bổ sung chi phí, bố lập tức nổi giận: “Cứu người chẳng phải là nghĩa vụ của bệnh viện sao? Sao cứ mở miệng là đòi tiền?”
“Bây giờ tôi cũng không có tiền, chữa không nổi thì thôi.”
Nói xong, ông ta thẳng tay cúp máy.
Bệnh viện gọi thêm vài lần nữa, bố bực mình, cuối cùng miễn cưỡng tới ký giấy từ bỏ điều trị.
Ký xong, ông ta quay lưng bỏ đi, chẳng thèm nhìn mẹ nuôi một cái.
Bệnh viện chuyển mẹ nuôi sang phòng bệnh thường rồi gọi điện cho tôi.
Sau một hồi do dự, tôi vẫn quyết định đến thăm.
Trong phòng bệnh, mẹ nuôi trừng mắt nhìn khoảng không vô định, đôi mắt không còn chút thần sắc.
Bác sĩ nói, bà ta chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Khi thấy tôi, ánh mắt bà lóe lên tia hận thù: “Mày tới làm gì? Xem tao thảm hại mà hả hê sao?”
“Nuôi mày bao nhiêu năm, cuối cùng lại ra kết cục thế này.”
Tôi im lặng, không nói gì.
Mẹ nuôi đột nhiên gào lên, giọng khản đặc: “Bây giờ mày vui lắm phải không? Tao đấu không lại mẹ mày, cuối cùng còn bị bà ta hại chết!”
“Tao khổ cực sinh con trai, vì cái nhà họ Tô mà làm lụng cả đời.”
“Vì sao tao phải chịu cảnh này? Vì sao tao phải thảm như vậy?”
Nghe những câu chất vấn ấy, lòng tôi ngổn ngang: “Tình cảnh của bà bây giờ không liên quan đến tôi."
“Những kẻ khiến bà đau khổ mới là thủ phạm, tôi chỉ là một đứa trẻ vô tội."
“Nếu được lựa chọn, tôi cũng chẳng muốn được sinh ra.”
Khóe mắt mẹ nuôi chậm rãi rơi xuống một giọt lệ.

Bình Luận

0 Thảo luận