5
Khi chén thức ăn trong bát đã gần hết, tôi khẽ sờ vào túi, xác nhận toàn bộ giấy tờ quan trọng vẫn còn nguyên.
May mà tôi luôn giữ thói quen mang theo những thứ cần thiết bên mình.
Tôi lau miệng, quay sang nói với mẹ nuôi: “Con đi vệ sinh một chút.”
Bà liếc nhìn chiếc vali đặt bên cạnh ghế, rồi gật đầu.
Tôi đứng dậy, bước chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi.
Cánh cửa quán ăn đã ở ngay trước mắt, tim tôi đập loạn nhịp.
Ngay khi tôi chuẩn bị đẩy cửa bước ra, nhân viên phục vụ bất chợt cất tiếng: “Cô ơi, nhà vệ sinh bên kia kìa.”
Tôi thầm kêu hỏng bét.
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng mẹ nuôi chát chúa vang lên sau lưng: “Thanh Nhung, mày định đi đâu?”
Tôi lập tức quay người bỏ chạy.
Nếu bây giờ không trốn, đi theo họ về quê tức là đời tôi coi như chấm dứt.
Mẹ nuôi và bố nuôi định đuổi theo, nhưng bị nhân viên giữ lại bắt thanh toán tiền.
Chỉ có Vương Đại Dũng lao ra sau tôi.
Khu vực gần ga tàu đông nghịt người, đang là giờ tan tầm.
Tôi hét lớn: “Cướp! Bắt cướp!”
Mọi người lập tức vây lấy Vương Đại Dũng, ngăn hắn lại.
Hắn trơ trẽn kêu lên: “Đừng tin nó! Cô ta là bạn gái tôi. Cãi nhau đòi chia tay nên mới bỏ chạy!”
Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh, không ngờ hắn lại hèn hạ đến vậy.
Đám đông đâu dễ bị lừa: “Ai mà tin mày chứ! Với cái bộ dạng này mà cũng có được bạn gái xinh thế à? Mau báo cảnh sát đi!”
“Chắc chắn là buôn người!”
Vương Đại Dũng ngẩn người. Quả thực, những gì bọn họ định làm chẳng khác nào bọn buôn người.
Hơn nữa, bố mẹ nuôi tôi lúc này không có mặt, hắn chẳng thể giải thích gì.
Thấy có người rút điện thoại báo cảnh sát, hắn đành cụp đuôi bỏ chạy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc hỗn loạn chen vào đám đông, nhanh chóng biến mất khỏi ga tàu.
Tôi lập tức chặn số của bố mẹ nuôi.
Sợ họ mò tới tận công ty tìm, tôi gọi xe thẳng đến nhà cô bạn thân.
Suy đi tính lại, tôi quyết định nghỉ việc và tìm chỗ làm mới.
Dù sao, sớm muộn gì họ cũng sẽ lần ra tôi.
May mà kinh nghiệm của tôi giờ cũng đã đủ.
Chỉ cần sớm tìm được công việc khác, họ không thể bám theo tôi mãi.
Cố Vũ Tâm nghe xong chuyện của tôi, giận dữ mắng chửi cặp bố mẹ nuôi ấy không tiếc lời.
Chúng tôi vốn là bạn học cùng trường thuở trước.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng ở lại thành phố này làm việc.
Chúng tôi thường xuyên đi ăn, đi mua sắm cùng nhau, dần dà, trở thành đôi bạn thân không điều gì giấu nhau.
6
Cố Vũ Tâm giận dữ mắng chửi bố mẹ nuôi tôi: “Sao trên đời lại có những kẻ làm cha làm mẹ độc ác như vậy? Dù không phải con ruột thì cũng đâu thể tàn nhẫn đến thế!”
“Thanh Nhung, đừng lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-con-tr-m-t-th-nh-th&chuong=3]
Cứ ở đây với tớ, muốn ở bao lâu cũng được.”
“Gặp khó khăn gì cứ nói, loại cha mẹ như thế không xứng để cậu phải bận tâm.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh của muôn ngôi nhà khiến lòng tôi dâng trào đủ thứ cảm xúc đan xen.
Thật ra, tôi đã sớm nên nhận ra sự thù hận mà mẹ nuôi dành cho mình.
Nhà Cố Vũ Tâm và nhà tôi vốn có điều kiện tương tự, nhưng cha mẹ cô ấy luôn nói rằng cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.
Họ sẵn sàng mua cho cô những chiếc váy lộng lẫy, trang điểm cho cô như nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Khi có nam sinh theo đuổi Cố Vũ Tâm, họ sẽ khen cô xứng đáng được yêu, nhưng cũng nhẹ nhàng nhắc nhở rằng cô còn nhỏ, mọi việc đều phải đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Họ nâng niu cô trong lòng bàn tay, làm gì cũng đặt hạnh phúc của cô lên trước tiên.
Những sự khác biệt ấy quá rõ ràng, nhưng tôi lại cố tình làm ngơ.
Chỉ vì… tôi quá khao khát được yêu thương.
Những người thiếu tình cảm, chỉ cần một chút quan tâm giả tạo cũng đủ để tự ru ngủ mình, tìm đủ mọi lý do để tha thứ cho đối phương.
Như thể chỉ cần vậy, tôi có thể tự tin rằng mình cũng là đứa trẻ được quan tâm, rằng mình không hề khác biệt với người khác.
Nhưng rốt cuộc, hiện thực vẫn sẽ khiến người ta tỉnh ngộ.
Tôi không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào về họ nữa.
Dựa vào kinh nghiệm làm việc trước đây, tôi chỉnh sửa lại bản sơ yếu lý lịch của mình một cách kỹ lưỡng.
Quả nhiên, trời không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo tuyển dụng từ một công ty quảng cáo.
Mức lương còn cao hơn cả công việc trước, khiến tôi tràn đầy mong chờ đến ngày đi làm.
Thế nhưng, ngay khi bước vào sảnh công ty, tôi lại chạm mặt một người khiến tôi chết lặng, em trai tôi.
7
Nó vui mừng cái gì?
Việc tôi xuất hiện ở đây thì có thể mang lại lợi ích gì cho nó?
Tôi chợt nhớ lại từ nhỏ mẹ nuôi đã luôn nhồi nhét vào đầu tôi cái tư tưởng phải nâng đỡ em trai, nói rằng chỉ khi em trai mạnh mẽ thì nhà mẹ đẻ tôi mới có chỗ dựa.
Số tiền tôi đi làm thuê kiếm được phần lớn đều chảy vào túi em trai, căn nhà mua cho mẹ nuôi cũng đứng tên nó.
Lần này họ ép tôi về quê, tám phần là định dùng tiền sính lễ của tôi để cưới vợ cho hắn.
Từ bé, Tô Tử Hiên đã quen nghe mẹ nói như vậy, cũng cho rằng chị gái phải hy sinh vì em trai.
Cái lối suy nghĩ méo mó ấy khiến tôi chỉ thấy buồn nôn.
Nghĩ thông suốt điều này, tôi lạnh lùng nhìn thẳng Tô Tử Hiên: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mơ mà nhắm vào tôi. Từ giờ gặp nhau coi như người dưng nước lã.”
Tôi quay người định bỏ đi, nhưng Tô Tử Hiên lập tức túm lấy tay tôi: “Chị không được đi.”
“Chị, chị không thể ích kỷ như thế. Tôi sắp cưới vợ rồi, nếu chị không giúp, tôi biết làm sao ngẩng mặt trước nhà gái? Chị, chẳng lẽ chị định để em ruột của mình bị người ta khinh bỉ sao?”
Bị nó quấn lấy đến bực bội, tôi thẳng chân đá vào hạ bộ nó: “Cút! Đồ phế vật chỉ biết hút máu người khác, không ai nuôi chắc cậu chết đói à?”
Tô Tử Hiên trúng đòn, đau đến mức ôm bụng ngồi thụp xuống đất rên rỉ.
Tôi nhân cơ hội bỏ chạy khỏi chỗ đó.
Khi trở về chỗ ở, cơn giận trong tôi vẫn chưa hạ xuống.
Ngày trước, tôi bị che mắt, cứ tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc, cả nhà sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Bây giờ mới hiểu, những kẻ gọi là người thân kia chẳng khác nào lũ hút máu.
Tôi nghiến răng, tiếp tục gửi hồ sơ ứng tuyển.
Tôi tuyệt đối không được để họ dồn mình đến đường cùng.
Không ngờ, ngày hôm sau lại có một bước ngoặt.
Một công ty mà trước đây tôi từng nộp đơn đột ngột gửi thông báo trúng tuyển.
Dù công ty nằm ở ngoại ô, nhưng với tôi lúc này, đó chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.
Tôi lập tức hoàn tất thủ tục nhận việc.
Thế nhưng, chưa làm được mấy ngày, mẹ nuôi và bọn họ lại mò đến gây sự.
Hôm đó, tôi đang ngồi trong phòng nghỉ, vừa ăn trưa…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận