8
Đồng nghiệp Bạch Hiểu Huyên đột nhiên khều nhẹ vào tay tôi: “Thanh Nhung, cậu xem bài đăng này đi.”
Tôi cúi đầu liếc qua màn hình điện thoại, cả người lập tức cứng đờ.
Trong bài đăng trên diễn đàn, mẹ nuôi đang đứng trước cổng công ty cũ của tôi, khóc lóc thảm thiết.
Bài viết còn đính kèm đầy đủ thông tin cá nhân và tên thật của tôi.
Mặt tôi lập tức nóng ran như bị thiêu đốt.
Lúc nghỉ việc, tôi đã nói rõ mọi chuyện với quản lý và lãnh đạo, còn dặn kỹ nếu mẹ nuôi đến gây sự thì cứ mặc kệ.
Nhưng tôi không ngờ bà ta lại dẫn cả phóng viên đến bày ra cái trò hạ cấp này.
Điều khiến tôi phẫn nộ hơn cả là bà ta lại bịa đặt rằng tôi đã bỏ trốn với quản lý, nói rằng tôi bị anh ta lừa dắt đi.
Chẳng bao lâu sau, những từ khóa như "bỏ trốn nơi công sở", "đứa con gái phản nghịch" liền leo thẳng lên top tìm kiếm.
Phần bình luận tràn ngập ác ý:
【Giới trẻ bây giờ đúng là vô ơn, công nuôi nấng cũng không nhớ nổi.】
【Loại sói đội lốt người thế này đáng bị quả báo.】
【Tên quản lý kia nhìn đã biết không ra gì, dám lừa cả con gái người ta, phải bắt lại mới được.】
Ánh mắt của Bạch Hiểu Huyên nhìn tôi dần dần trở nên phức tạp.
Tôi chẳng còn tâm trí đâu để giải thích, lập tức xin nghỉ rồi lao ngay đến công ty cũ.
Cổng công ty đã bị đám đông vây kín để xem trò vui.
Mẹ nuôi quỳ gối giữa đường, gào khóc thảm thiết: “Con ơi, sao con lại đối xử với mẹ thế này?”
Bảo vệ và quản lý đang cố gắng khuyên giải nhưng chẳng ăn thua.
Khung cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là người giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh.
Tôi không thể nhịn thêm nữa, xông thẳng vào giữa đám đông: “Rốt cuộc các người còn muốn làm gì nữa?”
Mẹ nuôi vừa trông thấy tôi, mắt liền sáng lên: “Thanh Nhung, cuối cùng con cũng đến rồi.”
Bà ta lập tức túm chặt lấy cổ tay tôi: “Về nhà với mẹ đi con.”
Tôi hất mạnh tay ra, giận dữ quát lên: “Về để làm gì? Để bà bán tôi đi lấy tiền cưới vợ cho con trai bà à?”
Câu đó vừa thốt ra, hiện trường lập tức im phăng phắc.
Mặt mẹ nuôi tái mét: “Con… con đang nói linh tinh gì vậy? Mẹ đối xử với con tốt như thế, sao con có thể ăn nói thế này?”
Ánh mắt bà ta lập tức chuyển sang hung ác, trừng trừng nhìn quản lý tôi với đầy oán độc.
Tôi cười lạnh: “Bà tốt với tôi? Vậy bà thử nói xem, cái 'tốt' ấy nằm ở đâu?”
“Là lúc bà bắt tôi nghỉ học để đi làm thuê sao?”
“Hay là lúc bà gom hết tiền lương của tôi để mua nhà cho con trai ruột của bà?”
9
“Hay là cái 'tốt' của bà chính là lúc biết tôi là con riêng của bố thì âm thầm tìm cách trả thù tôi?”
Mẹ nuôi hoảng hốt: “Con… con đang nói nhảm gì thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-con-tr-m-t-th-nh-th&chuong=4]
Ai nói cho con mấy chuyện này?”
Ánh mắt bà ta bất an, lập tức liếc về phía phóng viên đang cầm máy quay.
Tên phóng viên này vốn đã nổi tiếng xấu xa, chuyên tạo ra những tin giật gân để câu view.
Không biết là mẹ muôi tìm đến hắn, hay hắn chủ động tìm bà ta.
Tôi lạnh lùng cất tiếng: “Đừng giả vờ nữa. Những gì bà viết trên mạng, tôi đều thấy cả rồi.”
“Bà nói tôi là đứa con hoang của chồng bà và nhân tình, rằng bà tốt bụng nhận nuôi, thế mà tôi lại vô ơn. Rằng bà muốn tôi cũng phải nếm trải những gì bà từng chịu nên định bán tôi cho một gã khờ làm vợ.”
Câu nói này vừa dứt, đám đông xung quanh đồng loạt hít sâu, từng ánh mắt ghê tởm đổ dồn về phía mẹ nuôi.
Mặt bà ta tái xanh như tro: “Thanh Nhung, nhất định con nhìn nhầm rồi. Mẹ sao có thể nói những lời như vậy?”
“Chắc chắn là tên quản lý kia cố tình chia rẽ chúng ta. Loại cặn bã như hắn, mẹ sẽ đến đồn công an tố cáo ngay!”
Bà ta cố gắng đánh lạc hướng.
Tôi điềm tĩnh nói: “Tất cả bằng chứng tôi đều đã lưu lại.”
Mẹ nuôi đứng chết trân, bà ta muốn biện bạch mà chẳng biết mở miệng thế nào.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát xé tan không khí.
Sắc mặt bà ta đờ đẫn, hoảng loạn.
Tôi nói thẳng: “Là tôi báo cảnh sát. Các người đến cổng công ty gây rối, bịa đặt bôi nhọ, hành vi này đã vi phạm pháp luật. Các người phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Nếu không phải bà ta cứ khăng khăng bêu xấu tôi khắp nơi, tôi cũng sẽ không làm căng đến mức này.
Nhưng giờ đã khác.
Những gì bà ta gây ra đã tạo nên hậu quả nghiêm trọng, không thể bỏ qua.
Bố tôi thấy cảnh sát đến thì lập tức giở trò phủi sạch: “Mấy chuyện này đều do bà ta làm, đừng có lôi tôi vào. Ai định bắt thì bắt bà ta, tôi không dính dáng gì hết.”
Nói xong, ông ta quay đầu toan rời đi.
Mẹ nuôi tức đến toàn thân run rẩy: “Tô Chính Dương, tôi vì ông mà nuôi nấng hai đứa con đến lớn, ông lại đối xử với tôi thế này sao? Ông còn là con người nữa không?”
Bố gắt gỏng: “Sinh con chẳng phải là việc bà nên làm à? Còn muốn tôi biết ơn bà nữa chắc?!”
“Đống rắc rối này bà tự giải quyết đi, đừng lôi tôi vào.”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ đột nhiên lao ra từ trong đám đông, tay cầm con dao gọt hoa quả.
Bà ta hét lớn một tiếng: “Con khốn… đi chết đi!”
Lưỡi dao lóe lên ánh lạnh, máu phun tung tóe.
Mẹ nuôi đổ rầm xuống nền, mắt trợn trừng trong vũng máu.
Kẻ ra tay không ai khác chính là nhân tình của bố kiêm người mẹ ruột của tôi.
Bà ta từ lâu đã hận mẹ nuôi đến tận xương tủy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận