Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỜI TỎ TÌNH BIẾN THÁI CỦA GÃ THUÊ TRỌ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:06:11
7
Lưu Nhất Phong đã sử dụng thủ đoạn bất hợp pháp để thu thập thông tin công dân, đăng ký WeChat và kết bạn với tôi dưới danh nghĩa khách hàng. Hắn còn mua thuốc mê phi pháp để quấy rối tôi.
Sau khi bị cảnh sát bắt giữ, hắn bị xử tội chồng tội, phải đối mặt với năm năm tù giam.
Sau khi hắn vào tù, tôi không làm theo lời khuyên của mọi người xung quanh để rời khỏi thành phố này mà lựa chọn xem lại tình huống hôm đó. Khi ấy, toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ, sự hoảng loạn khiến tôi không thể vận dụng bất kỳ chiêu thức nào đã học lên người hắn.
Tôi đã quá sợ hãi, sợ bản thân đánh không lại hắn.
Sau khi Lưu Nhất Phong vào tù, tôi âm thầm tìm một huấn luyện viên quyền anh, chị ấy từng đấu boxing chui ở nước ngoài.
Khi tôi nói muốn học những đòn có thể liều mạng với kẻ địch, chị ấy hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn đồng ý dạy.
Thấm thoắt đã hơn bốn năm, vì cải tạo tốt nên Lưu Nhất Phong được giảm án và thả ra sớm.
Tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Hắn cuối cùng cũng ra tù.
Cứ như thể hắn gắn định vị trên người tôi vậy, lần nào cũng có thể tìm chính xác đến nơi tôi làm việc.
Hắn lại tiếp tục gửi cho tôi đồ lót và tất nam đã qua sử dụng, lần này còn kèm theo một mẩu giấy:
【Bé ngoan, anh về rồi, em đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón anh chưa?】

Tôi xé nát mẩu giấy, rồi đem đống đồ hắn gửi đăng bán trên Xianyu (*) cho những kẻ biến thái thích “đồ cũ nguyên bản”.
(* Là một nền tảng chuyên bán đồ second-hand)
Sau đó, tôi dùng tài khoản WeChat cá nhân đăng vài dòng trạng thái.
Chỉ để bốn người xem được.
Đó là bốn người tôi nghi ngờ đã đưa tin cho Lưu Nhất Phong.
Quả nhiên, chưa đầy hai tiếng sau khi tôi đăng trạng thái, Lưu Nhất Phong đã có mặt ở quảng trường Trà Viên.
Tôi mới chắc chắn rằng kẻ đưa tin là Phương Chính — một “sếp nhỏ” ở công ty cũ mà tôi từng làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-t-t-nh-bi-n-th-i-c-a-g-thu-tr&chuong=5]

Khi mới ra trường tôi chưa biết phân biệt tài khoản công việc với cá nhân nên đã kết bạn với gã.
Về sau, gã bị tôi lãng quên trong danh sách bạn bè, bình thường cũng không like hay bình luận, khiến tôi suýt nữa quên mất gã tồn tại.
Lưu Nhất Phong không tìm thấy tôi ở quảng trường, bắt đầu cáu tiết, rút điện thoại gọi đi.
Người tôi cử đến giả vờ lượn qua chỗ hắn thì nghe thấy Lưu Nhất Phong đang gắt: “Không phải anh nói cô ta ở đây à? Sao tôi không thấy?”
Quả đúng như tôi đoán.
Phương Chính dựa vào trạng thái tôi đăng để xác định vị trí rồi báo cho Lưu Nhất Phong.
Chỉ là tôi không hiểu, hai người đó móc nối với nhau từ khi nào.
...
Sau một buổi chụp đêm, tôi đột nhiên muốn thử đi đến một quán bar nằm sâu trong hẻm.
Ở đây có rất nhiều nam nữ say xỉn đang ôm ấp, tình tứ với nhau.
Tôi đăng một dòng trạng thái: 【Cạn ly vì tự do!】
Định vị: Quán bar Ngâm Tứ
Tôi cầm ly rượu ngẩn ngơ, thực chất là đang quan sát lối vào.
Một tiếng sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, mắt trái bị mù bước vào.
Hắn đảo mắt khắp nơi, như đang tìm ai đó.
Tôi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh sau quán, hắn thấy tôi rời đi thì lập tức bám theo.
Khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, hắn bịt miệng tôi, kéo tôi vào một con hẻm phía sau.
Chủ quán nơi này cũng sợ có chuyện xảy ra ở địa bàn của mình nên lắp rất nhiều camera quanh đó.
Lưu Nhất Phong kéo tôi vào góc tối, tay phải hắn bắt đầu sờ soạng khắp người tôi, xé toạc áo tôi.
“Bé ngoan, em đâm mù mắt anh, còn đẩy anh vào tù. Theo lý thì anh nên hận em nhưng mỗi lần nhìn thấy em, anh lại mềm lòng."
"Anh thật sự không nỡ làm hại em, nhưng còn em thì sao? Một cô gái ngoan ngoãn lại không biết tự trọng, ban đêm ra ngoài chụp ảnh còn chưa đủ, lại chạy tới quán bar ăn chơi trác táng!"
"Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào?”
Tôi run rẩy chỉ về phía trước: “Đằng kia có camera, anh làm vậy là phạm pháp!”
Lưu Nhất Phong liếm môi khô nứt: “Có camera càng tốt, để người ta nhìn xem em phục vụ anh như thế nào. Dù có bị bắt thì sao chứ? Mấy năm sau anh lại là một anh hùng. Anh không ngại bám theo em cả đời đâu!”
Ghê tởm đến cực điểm.
Ban đầu tôi nghĩ cùng lắm thì liều mạng với hắn nhưng giờ tôi đổi ý rồi.
Tôi ôm lấy ngực, cố gắng vùng thoát.
Hắn lập tức kéo tôi lại, định giở trò đồi bại.
Tôi kêu cứu, hắn dùng băng keo bịt miệng tôi, thấy tôi rơi lệ thì càng cười đê tiện hơn.
“Từ hôm nay trở đi, em chính là đàn bà của anh!”
Lưu Nhất Phong đè người lên tôi, còn tôi rút ra con dao trong túi đeo chéo.
Lưỡi dao ấy tôi đã mài vô số lần, sắc bén đến mức có thể đâm thủng tim chỉ trong một nhát.
Ý niệm kết liễu hắn dâng trào, tay tôi chém xuống.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lưu Nhất Phong, tôi đâm thẳng con dao vào tim hắn.
Không được đâm thêm nhát nữa, nếu không sẽ không tính là phòng vệ chính đáng.
Tôi gào thét, khóc lóc, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Bà chủ quán phát hiện chuyện xảy ra, liền cởi áo khoác đắp lên người tôi.
“Đừng sợ, ở đây có camera, em là chính đáng phòng vệ, sẽ không bị phạt đâu.”
Lưu Nhất Phong ch.ết rồi.
Còn tôi sẽ phải ra tòa với tư cách nạn nhân.
Mới biết thì ra Lưu Nhất Phong đã có vợ ở quê.
Vợ hắn thấy quá mất mặt, không muốn truy cứu thêm.
Chỉ có mẹ hắn là lao đến tát con dâu một cái như trời giáng:
“Con đàn bà phản chủ! Đó là chồng mày! Nếu con điếm kia không quyến rũ con tao thì nó làm sao mà làm ra cái chuyện ấy! Một bàn tay vỗ không kêu! Làm gái còn muốn làm thánh nữ! Tao thấy mày cũng chẳng tử tế gì, cút khỏi nhà tao! Nhà họ Lưu này không chứa loại con dâu như mày!”
Người phụ nữ trẻ không phản kháng, chỉ lặng lẽ quay người bỏ đi.
Mẹ của Lưu Nhất Phong thì gào khóc đòi tôi đền mạng, nói rằng chính tôi cố ý dụ con bà ta vào hẻm, ép hắn phạm tội.
Không hổ là mẹ con, cái cách họ đổ bẩn cho người khác cũng giống nhau như đúc.
Nhưng tôi là nạn nhân và xét đến việc Lưu Nhất Phong từng có tiền án bạo lực với tôi từ rất lâu trước đó, tôi được xác định là phòng vệ chính đáng và được tuyên vô tội.
Từ nay về sau, mối đe dọa mang tên Lưu Nhất Phong hoàn toàn bị xóa sổ.
8
Tôi đã báo cảnh sát về chuyện Phương Chính để lộ hành tung của tôi, sau khi điều tra thì mới biết, gã chính là Trái tim Hoang Dại năm xưa.
Sau khi vợ con biết được những phát ngôn của gã, họ đã cắt đứt quan hệ. Công ty cũng sa thải gã. Gần sáu mươi tuổi, Phương Chính trở thành kẻ cô độc, không nhà không người thân.
Tôi gặp Phương Chính trên đường, trông gã lúc ấy như một ông lão bảy mươi.
Tôi hỏi gã vì sao lại hận tôi.
“Làm gì có vì sao. Tôi chỉ giúp nó theo đuổi con gái thôi, tôi sai chỗ nào? Sai là ở loại con gái như cô, suốt ngày thích quyến rũ đàn ông! Nếu cô không quyến rũ nó, sao nó lại si mê cô như thế? Nói trắng ra, cô chê nó nghèo, coi nó là trò đùa. Nhưng nó thật lòng yêu cô, còn cô thì đá nó đi. Loại đàn bà lẳng lơ như cô là thứ tôi ghét nhất trên đời!”
Lần đầu tiên tôi mới cảm nhận rõ ràng đến vậy cái gọi là “tình huynh đệ” giữa đàn ông.
Vi phạm pháp luật, tội ác vào miệng gã đều trở nên thanh tao tao nhã.
Thậm chí còn đảo lộn vai trò giữa kẻ hại người và nạn nhân.
Tôi nhổ thẳng một bãi nước bọt vào gã, sau đó “vô tình” nói cho chủ nhà của gã nghe vài chuyện trong quá khứ gã từng làm.
Sau đó chủ nhà tăng tiền thuê, Phương Chính không chịu, thế là bị ném ra khỏi nhà cả người lẫn hành lý.
Về sau, tôi lập một tài khoản trên mạng, kêu gọi các cô gái nên rèn luyện thể chất, học võ để tăng cường sức mạnh, bởi chỉ có kẻ thù mới mong chúng ta yếu ớt.
Tôi hy vọng một ngày nào đó, khi đối mặt với đe dọa, phụ nữ có đủ sức mạnh và năng lực để phản kháng.
(Hết).

Bình Luận

0 Thảo luận