Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỜI TỎ TÌNH BIẾN THÁI CỦA GÃ THUÊ TRỌ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:05:25
3
“Ảnh gì vậy?”
Khúc Bác Nhân tỏ vẻ hả hê, chỉ vào ảnh đại diện trên trang cá nhân kia, cười như thể vừa nhặt được trò hay.
“Người trong ảnh là con trai của tổng giám đốc công ty bọn tớ đấy. Bình thường hắn ta nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn, cậu nói xem nếu hắn biết ảnh của mình bị Lưu Nhất Phong lấy cắp, lại còn bị đem ra đăng kèm với mấy lời lẽ như thế, hắn sẽ làm gì?
“Hoặc nếu để tổng giám đốc biết có người giả danh con trai ông ấy rồi bôi nhọ danh dự trên mạng thì ông ấy sẽ phản ứng thế nào?”
Khúc Bác Nhân bật cười, không chần chừ mà chia sẻ bài đăng đó thẳng cho tổng giám đốc.
【Tin chấn động! Con trai sếp lớn muốn làm tiểu tam!】
Sau đó thì căn đúng hai phút năm mươi giây để rút lại.
Tôi hỏi anh ấy không sợ bị cấp trên truy cứu trách nhiệm à?
Anh ấy lắc đầu: “Tổng giám đốc đâu có nhỏ mọn vậy. Biết đâu ông ấy còn cảm ơn tớ đã báo sớm, để ngăn con trai gây chuyện lớn hơn.”
Tôi đành âm thầm cầu nguyện cho chàng trai kia đừng bị đánh quá thảm. Xin lỗi nhé.
Còn Lưu Nhất Phong thì vẫn tiếp tục trả lời bình luận trong bài đăng.
【Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Cho dù có làm tiểu tam cũng phải theo đuổi bằng được cô gái thuê nhà!】
Thật nực cười, rõ ràng hắn mới là người đi thuê, vậy mà lại giả vờ mình là chủ nhà.
Chẳng lẽ hắn tự ti về thân phận của mình đến mức ấy?
Đối mặt với những bình luận mắng chửi hắn là tiểu tam, hắn cũng chẳng nể nang gì mà đáp trả từng cái một:
【Biết cái quái gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-t-t-nh-bi-n-th-i-c-a-g-thu-tr&chuong=2]

Đây gọi là theo đuổi tình yêu, hiểu chưa?】
【Mấy người không có tình yêu nên ghen tị à? Tôi vừa đẹp trai, nhà lại có mấy căn cho thuê, tức ch.ết bọn nghèo các người!】
【Tôi đâu có mù. Cô ấy liếc mắt đưa tình với tôi rõ rành rành. Hôm đó đi xem nhà còn mặc váy ngắn nữa, không phải cố ý quyến rũ thì là gì?】
Trời ạ, mặc váy ngắn cũng bị cho là đang quyến rũ hắn, vậy chẳng phải cả con phố đều đang "thả thính" hắn hết?
Hơn nữa đang giữa mùa hè, chẳng lẽ tôi phải mặc quần bông dày cộm à?
Càng xem tôi càng thấy buồn nôn.
Sao trên đời lại có loại đàn ông vừa tầm thường, vừa tự tin mù quáng, lại còn dối trá đến mức này?
Rồi cái tài khoản với avatar quen thuộc lại tiếp tục lên tiếng, tên là Trái Tim Hoang Dại.
【Đừng nghi ngờ gì nữa, phụ nữ mặc váy ngắn chính là cố tình quyến rũ đàn ông. Tôi trước đây cũng vì vợ tôi mặc váy ngắn mà không kìm được.
Sau đó cô ta khóc lóc om sòm, nhưng chỉ cần dỗ vài câu là chịu kết hôn với tôi ngay. Một bước từ gái quê thành người thành phố, giờ sống sung sướng khỏi nói.
Cậu vẫn còn quá mềm, lúc bạn trai cô ta không có nhà thì cứ cưỡng ép một lần đi, đảm bảo cô ta không dám chống lại đâu.】
Đây chẳng phải đang công khai xúi giục phạm tội sao? Thật sự nghĩ rằng phát ngôn trên mạng là không phải chịu trách nhiệm pháp lý à?
Tôi đã lưu lại phát ngôn này làm bằng chứng và hỏi ý kiến luật sư, nhưng được trả lời rằng khi chưa xảy ra hành vi cụ thể thì rất khó khởi tố.
Tôi tức điên người nhưng cũng đành bất lực.
Là phụ nữ, sống trong thế giới này thực sự phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm, gánh chịu quá nhiều ác ý.
Không chỉ là mặc váy ngắn cũng bị mặc định là đang quyến rũ người khác, mà ngay cả khi đi ngoài đường cũng có thể bị “thu nhận”, thật sự là đáng sợ đến cực điểm.
Dưới bình luận của Trái Tim Hoang Dại, rất nhiều người nhảy vào mắng chửi nhưng gã hoàn toàn không bận tâm, ai chửi là gã chặn luôn.
Tôi bấm vào trang cá nhân của gã, phát hiện đúng là một kẻ ghê tởm.
Gã nói phụ nữ bị buôn bán không phải chuyện xấu, vì có thể cung cấp lao động cho nông thôn.
Gã còn bảo phụ nữ không chịu sinh con là vì học quá nhiều, rằng con gái học nhiều sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết dân tộc.
Nên gã kêu gọi rút ngắn thời gian giáo dục bắt buộc, lấy cớ để nâng cao tỷ lệ sinh.
Thật chẳng khác nào một kẻ điên.
Đêm đó, Khúc Bác Nhân ngủ lại phòng phụ nhà tôi. Anh ấy còn bỏ cả việc đi làm, chỉ vì sợ tôi gặp chuyện không hay.
Mẹ tôi sau khi biết chuyện thì lập tức bảo tôi dọn đi càng sớm càng tốt. Thời buổi này, mất tiền chưa phải là điều đáng sợ, chỉ sợ gặp phải loại người không màng sống ch.ết.
Đúng là xui xẻo, tôi làm chủ nhà mà lại bị chính người thuê ép phải dọn đi.
Ngay lúc tôi đang thu dọn hành lý, Khúc Bác Nhân bỗng đứng trước cửa sổ hô toáng lên: “Con trai tổng giám đốc đang xách gậy bóng chày dẫn theo năm người lên đây! Mặt anh ta đỏ hết cả lên, chắc là bị tổng giám đốc đánh. Giờ đến tìm Lưu Nhất Phong tính sổ rồi!”
Tôi và Khúc Bác Nhân nấp ở cầu thang thoát hiểm, tận mắt thấy chàng trai trẻ ấy đá mạnh một phát vào cửa nhà Lưu Nhất Phong.
“Mở cửa!”
Lưu Nhất Phong không chịu mở. Người kia lập tức ra hiệu cho đám người bên cạnh phá khóa.
“Chính mày là đứa mạo danh tao rồi đăng bài bôi nhọ tao trên mạng đúng không? Đồ mặt dày xấu xí!”

Bình Luận

0 Thảo luận