Rạng sáng, tôi đang lướt mạng thì thấy một bài đăng.
【Làm sao đây, tôi thích cô gái thuê trọ quá mất rồi. Chưa từng thích ai đến vậy.】
Ban đầu tôi còn tưởng đây là một bài viết ngọt ngào kiểu đơn phương thầm yêu nhưng càng đọc tôi lại càng cảm thấy là lạ.
Bức ảnh người đó đăng lên trông rất giống hành lang nhà tôi.
Mô tả bên trong cũng trùng khớp với tôi y hệt. Nhưng tôi đâu phải người thuê trọ, tôi là chủ nhà cơ mà.
Phía dưới còn có người bày kế cho anh ta:
【Phụ nữ thì ai cũng giữ kẽ thôi, đến lúc đó cứ cưỡng hôn, vừa đẩy vừa đón là xong cả thôi.】
【Liệt nữ sợ dây dưa, huống hồ chủ thớt lại đẹp trai thế này, chắc chắn cô ấy không nỡ từ chối đâu.】
【Hồi tôi theo đuổi vợ cũng thế đấy, đợi đến khi ngủ với nhau rồi thì cái gì cũng nghe lời.】
Tôi càng đọc càng thấy bất thường, chẳng phải đây là quấy rối tình dục hay sao?
Nào ngờ ngay giây sau đó, Lưu Nhất Phong - người thuê nhà của tôi lại gửi cho tôi một tin nhắn.
1
【Có đó không? Hình như ống nước nhà tôi có vấn đề, cô có thể qua xem giúp được không?】
Nếu không thấy bài đăng kia, rất có thể tôi đã đi rồi.
Do nhà cho thuê quanh năm, nên những chuyện như thay bóng đèn, sửa ống nước, thông bồn cầu… với tôi đều đã quá quen thuộc.
Trong phạm vi khả năng của mình, tôi luôn cố gắng giúp người thuê giải quyết vấn đề.
Nhưng bây giờ thì tôi bắt đầu thấy sợ rồi. Không nói đến chuyện bài đăng kia đủ khiến người ta nổi da gà, thì mấy hôm trước nhà tôi cũng vừa được kiểm tra tổng thể: từ áp lực nước, hệ thống ống dẫn cho đến đường điện đều không có vấn đề gì cả. Sao vừa mới có người dọn vào ở chưa bao lâu đã xảy ra trục trặc?
Tôi ngước nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, bỗng cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Rõ ràng là giữa mùa hè, vậy mà lại có cơn gió lạnh lùa vào tận gấu áo.
Thôi thì cứ lấy lòng dạ hiểm độc để đo người ta vậy.
Nghĩ đến đây, tôi gõ vài chữ trên màn hình điện thoại:
【Hôm nay tôi không có ở nhà, mà tôi cũng không rành mấy chuyện sửa ống nước. Ngày mai để bạn trai tôi qua nhà anh xem thử nhé. Anh rảnh lúc mấy giờ?】
Khung chat của đối phương ngay lập tức hiện lên “đang nhập...”, rồi lại biến mất, cứ lặp đi lặp lại như thể bên kia đang do dự không biết nên trả lời thế nào.
Tôi cũng không muốn chờ nữa, liền đi rửa mặt.
Không biết có phải do tâm lý hay không, mà tôi cứ có cảm giác có một ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình trong bóng tối.
Ngay cả tắm tôi cũng không dám, chỉ dám chui thẳng vào phòng ngủ, đặt dụng cụ chặn cửa vào khe cửa rồi mới thấy yên tâm hơn phần nào.
Vừa cầm điện thoại lên, tôi thấy tin nhắn của Lưu Nhất Phong gửi tới.
【Vậy tám giờ tối nhé, tôi tan ca lúc đó.】
Thấy dòng tin ấy, tôi không nhịn được mà thở phào một hơi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Dù gì thì các hành lang khu chung cư trong thành phố đều giống nhau, con gái tóc dài thẳng, cao tầm 1m68 như tôi thì có mà đếm không xuể.
Huống hồ người kia còn nói thích “nữ thuê trọ”, mà tôi là chủ nhà, rõ ràng không trùng khớp.
Điều quan trọng nhất là, Lưu Nhất Phong có ngoại hình rất bình thường, thả vào đám đông thì chẳng ai nhớ nổi mặt.
Không giống kiểu người đẹp trai được miêu tả trong bài đăng. Ông bà ta nói "tướng do tâm sinh", ai ngờ đằng sau cái vỏ bọc tử tế ấy lại là một tâm địa dơ bẩn đến vậy.
Vì ngay lúc nãy, tôi thấy người đăng bài đã thả tim một bình luận bày cách cưỡng hôn, còn trả lời: 【nhắn riêng đi】.
Rõ ràng là có ý đồ xấu.
Thế là tôi đã lưu lại bài viết đó giống như nhiều người khác để theo dõi xem hắn còn định làm gì nữa.
Nhưng rồi lại nghĩ, bạn trai ngày mai thì làm sao đây? Tôi có hẹn hò với ai đâu.
Nghĩ đến đây, tôi liền gọi điện cho Khúc Bác Nhân — một người bạn nam rất thân, nhờ anh ấy ngày mai đến đóng giả làm bạn trai tôi một chút.
Phòng người chẳng bao giờ thừa, giả vờ có bạn trai cũng giúp tôi tránh được nhiều phiền toái không đáng có.
2
Ngày hôm sau, lúc tôi thu dọn đồ rồi mở cửa bước ra ngoài…
Thì lại đụng ngay mặt Lưu Nhất Phong.
Căn phòng tôi cho hắn thuê nằm ngay tầng trên, thang máy vẫn hoạt động bình thường, chứng tỏ hắn cố ý đứng chờ ở đây.
Hơn nữa, khi tôi vừa mở cửa, tôi thấy hắn có động tác lùi lại phía sau, điều đó có nghĩa là ban nãy hắn gần như đã áp sát cửa nhà tôi.
Tim tôi chợt hẫng một nhịp, trong khoảnh khắc ấy, vô số vụ án các cô gái sống một mình bị hại mà tôi từng đọc trên mạng bỗng chốc hiện về.
Tôi chỉ thấy hối hận khôn nguôi. Sao mình không nhờ Khúc Bác Nhân đến sớm hơn một chút?
“Cô Thẩm? Không phải cô không có ở nhà à?”
Câu nói vừa dứt, mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng tôi.
Hắn tưởng tôi không có nhà, vậy thì đứng chờ trước cửa làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-t-t-nh-bi-n-th-i-c-a-g-thu-tr&chuong=1]
Muốn làm gì chứ?
Tôi cố nén sợ hãi, giữ giọng bình tĩnh và lạnh lùng: “Tôi mới về lúc rạng sáng. Anh đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Bạn trai tôi sắp về rồi, nếu anh không có việc gì, tôi sẽ bảo anh ấy lên nhà anh sớm một chút.”
Lưu Nhất Phong gãi đầu, lúng túng nói: “Con mèo nhà tôi chạy mất rồi. Vừa nãy hình như tôi nghe tiếng mèo trong nhà cô, chắc nó trốn vào đấy rồi?”
Vừa nói, hắn vừa rướn đầu nhìn vào trong nhà tôi, ánh mắt láo liên.
“Nhà tôi không nuôi mèo, anh đi tìm chỗ khác đi.”
Thế nhưng Lưu Nhất Phong chẳng những không nghe, mà còn bước hẳn lên, một chân gác vào khung cửa.
“Tôi chỉ vào tìm chút thôi, không làm phiền cô đâu, cho tôi vào một lát nhé.”
Tôi theo phản xạ muốn đóng cửa lại, nhưng sức tôi làm sao địch nổi một người đàn ông trưởng thành, dù hắn có gầy đi nữa.
“Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đúng lúc đó, cứu tinh của tôi đã đến.
“Này! Anh định làm gì đấy?!”
Khúc Bác Nhân chỉ dùng một tay đã nhấc bổng Lưu Nhất Phong lên, ném thẳng hắn vào tường bên kia hành lang. Thân thể va mạnh vào tường, Lưu Nhất Phong hét “ai da!” một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất.
“Định đột nhập trộm cướp à? Tôi báo công an rồi đấy!”
Anh ấy móc điện thoại ra, trông như thật sự định gọi cảnh sát.
Lưu Nhất Phong chẳng còn tâm trí nào lo đau đớn, lập tức bò dậy xin lỗi lia lịa.
“Đừng mà, đừng mà, tôi chỉ muốn vào tìm con mèo thôi. Cô ấy đột nhiên đóng sầm cửa lại, kẹp trúng chân tôi nên tôi mới đẩy cửa ra… tôi không có ý cướp, anh đừng hiểu lầm.”
“Người anh nên xin lỗi không phải tôi!”
Lưu Nhất Phong lập tức cúi người xin lỗi tôi, lúc này vẫn còn đang hoảng hốt, chưa hoàn hồn.
Tôi đã dần bình tĩnh lại, liền muốn xác minh thêm một chuyện.
“Anh ấy là bạn trai tôi đấy. Không phải anh nói ống nước nhà anh bị hỏng sao? Vậy bọn tôi lên xem thử nhé.”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Nhất Phong thoáng thay đổi, nhưng rồi đáp ngay: “Ống nước hôm qua tôi tự sửa rồi, không sao nữa đâu, làm phiền hai người quá.”
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi, không còn nhắc gì đến chuyện mèo nữa.
Tôi cũng chẳng còn tâm trạng đi làm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lưu Nhất Phong định xông vào nhà.
Nếu không có Khúc Bác Nhân tới, tôi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Tôi ngồi thừ trên sofa, Khúc Bác Nhân đưa cho tôi một ly nước ấm.
“Cậu ổn không?”
“Tớ ổn. Nhưng sao cậu đến sớm thế?”
Khúc Bác Nhân vừa nhét một cái bánh bao vào miệng vừa nói: “Tối qua đọc tin nhắn của cậu mà sợ ch.ết khiếp, sáng nay vừa xuống máy bay là chạy qua đây luôn. May mà đến kịp.
“Cậu ký hợp đồng với hắn bao lâu? Hủy đi. Người như thế mà sống gần cậu thì chẳng khác nào quả bom nổ chậm.”
Thế là tôi lập tức nhắn cho Lưu Nhất Phong, nói không cho thuê nhà nữa.
Hắn cả buổi không trả lời.
Nhưng tôi lại thấy bài đăng tìm cách theo đuổi tình yêu kia đã được cập nhật.
【Cô gái thuê nhà có bạn trai rồi, đen đen, to con. Nhưng tôi vẫn thấy mình có cơ hội, vì mấy cô gái bây giờ đều thích kiểu da trắng thư sinh như tôi mà.】
【Hôm nay tôi tới trước cửa nhà tìm mèo lạc, cô ấy còn nói chuyện với tôi vài câu, còn liếc mắt đưa tình nữa chứ, bị bạn trai cô ấy thấy nên tôi mới bị đấm một phát.】
【Giờ cô ấy nói không muốn thuê nhà tôi nữa, chắc chắn là bị bạn trai xúi giục. Có ai chỉ tôi giờ nên làm sao không?】
Giờ thì tôi đã hoàn toàn chắc chắn người đăng bài chính là Lưu Nhất Phong. Dù trước đó có là trùng hợp thì hôm nay nhất định không phải.
Chắc mấy tấm ảnh avatar cũng là đi trộm mà có.
Ngay lúc đó, có cư dân mạng bắt đầu nhận ra:
【Tiểu tam thật ghê tởm.】
【Dù có đẹp trai mà phá hoại người khác cũng không thể chấp nhận được.】
Nhưng vẫn có những kẻ mù quáng thần tượng vẻ ngoài:
【Cô gái kia còn liếc mắt đưa tình với ảnh mà, đâu phải anh trai đơn phương.】
【Trời ơi, trai đẹp lại còn là người yêu mèo nữa, càng đáng yêu hơn.】
【Trai tài gái sắc, tui thích kiểu tình yêu “vượt rào” như thế này đó.】
【Cứ theo đuổi tiếp đi! Biết đâu cô ấy đá bạn trai rồi đến với cậu, nữ thuê nhà hóa thân thành bà chủ luôn ấy chứ!】
Tôi chuyển tiếp bài đăng cho Khúc Bác Nhân xem.
“Đen đen to con á? Rõ ràng là màu da bánh mật mà! Tớ đi phơi nắng bao lâu mới được tông da này đấy, hắn thì biết cái quái gì!”
“Ai mà thích cái kiểu ‘chó gầy chỉ cần một đấm là bay’ đó chứ. Dáng mảnh cơ mới là mốt hiện nay, được chưa nào!”
Vừa nói, Khúc Bác Nhân vừa quẹt sang trái, bấm vào trang cá nhân của người đăng bài.
“Ê? Đợi đã, cái ảnh này…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận