Cả ngày hôm đó, ánh mắt Lâm Tinh Lam nhìn tôi chỉ toàn căm phẫn.
Tôi mơ hồ cảm thấy chẳng lành, với tính cách thù dai nhỏ nhen của cô ta, chuyện này chắc chắn không dễ bỏ qua.
Quả nhiên, sau giờ tan học, tôi phát hiện trong nhà có kẻ không mời mà đến.
“Con đàn bà thối tha, tao ở ngoài trốn nợ sống lay lắt, còn mày thì bấu víu vào kẻ lắm tiền mà hưởng phúc hả?”
Người đàn ông mặt mày dữ tợn túm tóc dì Lý, ép đầu bà đập mạnh vào góc bàn.
Máu chảy dài trên trán, tiếng khóc thét của bà khàn đặc: “Mỗi lần giúp ông trả nợ, ông quay lưng lại là đi cờ bạc!”
“Thua đến sạt nghiệp, thì chỉ biết đánh tôi cho hả giận. Đồ phế vật đê tiện, có gi.ết tôi tôi cũng không đưa ông một xu!”
Đến lúc này, tôi mới kịp nhận ra, người đàn ông trước mặt chính là cha ruột trước kia của Lâm Tinh Lam.
Một kẻ nát rượu, nghiện cờ bạc.
Lâm Tinh Lam ngồi trên ghế sofa, dửng dưng quan sát. Không có mệnh lệnh của cô ta, quản gia và bảo vệ chẳng dám nhúng tay.
Khoảnh khắc này, cô ta như một khán giả ngồi ghế hạng nhất, ngạo nghễ dõi nhìn nỗi nhục nhã của dì Lý, hoàn toàn không động lòng.
“Con điếm thối tha!”
Người đàn ông hung hăng đá mạnh vào bụng dì Lý, khiến bà đau đớn ngã lăn xuống đất, rên rỉ từng tiếng.
“Tôi nhớ là, hai người đã ly hôn rồi.”
Nắm đấm ông ta vừa vung lên liền bị tôi chặn lại, trong tay tôi vẫn giơ cao chiếc điện thoại đang dừng ở giao diện gọi cảnh sát:
“Đến một xu tiền cấp dưỡng cũng chưa từng bỏ ra, loại cầm thú như ông, lấy tư cách gì bắt bà ấy trả nợ cho ông?”
Người đàn ông nheo mắt, nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi chợt bừng tỉnh: “Thì ra mày chính là con nhỏ sao chổi bà ta sinh ra. Hừ, mày có tư cách gì mà dạy dỗ cha mày hả?”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Lâm Tinh Lam khẽ giọng lên tiếng khuyên nhủ: “Kỷ Nam, ông ấy là cha cậu, trong người cậu chảy dòng máu của ông ấy, sao có thể nhẫn tâm nhìn ông ấy nghèo khổ túng quẫn mà ngồi yên không giúp?”
“Hahahaha, quả nhiên vẫn là tiểu thư nhà giàu biết suy xét đại cục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-m-thi-i-h-c-c-a-thi-n-kim-th-t-gi&chuong=6]
Nhìn bộ quần áo mày mặc cũng chẳng rẻ đâu, cho tao chút tiền tiêu tạm thì đã sao?”
“Tiểu thư Tinh Lam.”
Khóe mắt dì Lý rơi xuống hàng lệ nóng, giọng nghẹn ngào: “Tôi trông cô lớn lên từ nhỏ, xin cô hãy buông tha cho mẹ con chúng tôi, đừng đẩy chúng tôi vào hố lửa…”
“Kỷ Nam, mẹ cậu đang cầu xin tôi đấy.”
Lâm Tinh Lam gần như đắc ý đến cực điểm, nhướng mày: “Nếu cậu biết điều một chút, không chừng tôi vui vẻ thì sẽ thay cậu trả khoản tiền này cũng nên.”
“Nghe rõ chưa? Mau quỳ xuống cảm ơn đại tiểu thư đi.”
Người đàn ông vừa nghe có tiền, lập tức nhấc chân đá mạnh vào đầu gối tôi, muốn ép tôi quỳ xuống đất.
Thế nhưng cú đá đó không chạm được vào tôi, trái lại khiến ông ta trượt ngã lảo đảo.
“Người phải quỳ xuống xin tha thứ…”
Tôi dồn một cú đấm thật mạnh vào mặt ông ta: “…Phải là ông mới đúng.”
Bị đánh bất ngờ, ông ta ngã lệch hẳn sang một bên.
Trong ngụm máu phun ra, còn có một chiếc răng gãy văng theo.
“Từ nay về sau, ông đến lần nào, tôi đánh lần đó.”
“Tiền đưa cho ông coi như phí thuốc men.”
“Chỉ cần ông còn đủ mặt dày, đủ chịu đòn…”
“…Tôi cũng chẳng ngại thưởng thêm chút tiền lẻ.”
Tôi xoay nhẹ cổ tay, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang đau đớn rên rỉ thảm hại.
Thì ra, khi mất đi thứ sức mạnh vũ lực mà ông ta tự hào, ông ta cũng trở nên yếu ớt chẳng khác nào một con chim cút.
“Lâm Tinh Lam, mẹ cô chưa từng dạy cô, đừng xen vào chuyện nhà người khác sao?”
Sắc mặt Lâm Tinh Lam đen kịt. Đợi đến khi tôi dìu dì Lý đi bệnh viện, cô ta tức giận đến mức bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay.
Theo lý mà nói, có bảo vệ canh gác, người đàn ông kia rất khó mà lọt vào biệt thự.
Việc ông ta có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt tôi, tất nhiên không thể thiếu sự tiếp tay của Lâm Tinh Lam.
Cô ta nóng lòng muốn tái hiện những khốn khó mà mình từng nếm trải lên người tôi, rồi đứng trên cao ban ơn như kẻ bề trên.
Thế nhưng tôi sẽ không bao giờ cho cô ta cơ hội ấy.
Khoảng cách giữa chúng tôi, vốn dĩ chưa từng chỉ là xuất thân.
Từ lúc tôi đồng ý làm gia sư cho Cố Dương Hy, trong lớp bắt đầu lan truyền những lời đồn khó nghe.
Rằng tôi mất đi thân phận tiểu thư nhà họ Lâm, liền quay sang ôm chân nhà họ Cố, còn làm “vợ nuôi từ bé” cho độc đinh của nhà họ Cố.
Thật nực cười đến buồn cười.
“Nghe nói hôm qua bọn họ còn hôn nhau trong phòng dụng cụ nữa kìa.”
“Bề ngoài thì ngoan ngoãn, ai ngờ Lâm Kỷ Nam lại phóng túng như thế.”
Ở trong lớp, khó tránh khỏi sẽ nghe thấy những lời đồn nhảm nhí ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận