Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐIỂM THI ĐẠI HỌC CỦA THIÊN KIM THẬT GIẢ

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:45:04
Lâm Tinh Lam rất nhạy bén với nhịp điệu truyền thông, chỉ cần một cái tiêu đề thôi cũng đủ khơi dậy đối lập, nhờ đó vài ngày đã hút về vô số fan. Đến ngày công bố điểm thi, lượt xem livestream của cô ta thậm chí đã vượt quá năm con số.
Sau đó, nhập số báo danh, tra cứu điểm số.
Trên màn hình, hàng loạt con số 0 to đùng hiện ra, làm Lâm Tinh Lam hoàn toàn ch.ết sững.
“Nhất định là hệ thống hiển thị sai rồi! Tôi rõ ràng là thủ khoa khối, sao có thể…”
Khi cô ta hoảng loạn bấm làm mới liên tục, có người gửi lời thách đấu PK.
Đúng lúc đang rầu rĩ không có ai giải vây, cô ta vội vã đồng ý, phía bên kia truyền đến giọng lười nhác của Cố Dương Hi: “Thủ khoa khối? Trước kia không phải cậu còn nói, nếu tôi thi Toán được 140 thì cậu sẽ quỳ xuống sủa như chó sao?”
“Cố Dương Hi, cậu… cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!”
Nhưng sự giễu cợt của cậu ta chẳng khác nào vết dao chém thêm, khiến hốc mắt Lâm Tinh Lam đỏ bừng. Nhưng Cố Dương Hi vẫn không chịu buông tha:
“Cũng đúng, làm tròn thì chó vẫn luôn sủa đấy thôi.”
“Bye bye nhé, con số 0 đứng chót lớp.”
Trên màn hình, Lâm Tinh Lam đã không còn giữ nổi chút thể diện cuối cùng.
Cô ta điên cuồng chộp lấy điện thoại, quay số gọi cho tôi:
“Lâm Khởi Nam, rốt cuộc là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-m-thi-i-h-c-c-a-thi-n-kim-th-t-gi&chuong=10]

Không điểm, cậu bỏ cả tương lai của mình rồi hả?”
“Ơ kìa, tôi chưa nói sao?”
Tôi cố tình kéo chậm giọng, đảm bảo từng chữ lọt rõ ràng vào tai hàng vạn người trong phòng livestream: “Tôi được tuyển thẳng vào Bắc Đại rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, ngón tay run rẩy của Lâm Tinh Lam suýt nữa không cầm nổi điện thoại.
“Không thể nào… sao cậu có thể được tuyển thẳng?”
“Rõ ràng tôi đã xác nhận camera giám sát, còn hỏi qua dì Lý rồi mà…”
“Có lẽ… Do may mắn thôi.”
“Giống như tôi đủ may mắn, giành được tấm vé concert hôm đó vậy.”
Khuôn mặt Lâm Tinh Lam hoàn toàn cứng đờ.
Trước đó, những dòng bình luận trong livestream đồng loạt tán tụng cô ta là “tài nữ học bá”. Nhưng lúc này, tất cả đều giống như đang xem một trò hề nhảy nhót:
“Nhanh lên xem nè, kỳ tích lịch sử: thủ khoa thi ra con số 0!”
“Nghe nói bài thi còn viết kín trang, mà vẫn thành 0 điểm, xui đến vậy cũng hiếm có.”
Lời lẽ trên màn hình đã chẳng thể lọt vào tai Lâm Tinh Lam nữa, trong đầu cô ta chỉ còn tiếng còi báo động điên cuồng vang lên, đến mức tôi, dù đứng ở phía bên kia màn hình, cũng có thể nghe thấy rõ.
“Nhiệm vụ thất bại, thu hồi phần thưởng.”
Tất cả hỗn loạn được sửa chữa trở về điểm khởi đầu.
Kết quả giám định gen năm xưa bị chứng minh là do Lâm Tinh Lam giả mạo.
Lòng hư vinh của cô ta chẳng những làm cha mẹ tôi hoàn toàn mất hảo cảm, mà còn khiến trái tim dì Lý.
“Đi mà tìm cha cô đi.”
Dì Lý xách vali của Lâm Tinh Lam, dứt khoát ném hết ra ngoài cửa:
“Cô với ông ta đều cùng một giuộc súc sinh, đều ghê tởm như nhau.”
Về khoản nợ nần, Lâm Tinh Lam chẳng khác gì cha ruột của mình.
Quen sống trong phú quý nhà họ Lâm, cô ta đã vay không ít nợ nần nặng lãi.
Chỉ là, cô ta còn giữ cái ngạo mạn mà cha mình không có.
Từ mây xanh cao vợi, rơi xuống tan xương nát thịt.
Hiển nhiên, cô ta không có đủ dũng khí để làm lại lần nữa.
Khi tôi gặp lại Lâm Tinh Lam, cô ta đã phát điên.
Qua tấm kính, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cô ta lẩm bẩm không ngừng:
“Tôi là thiên kim nhà họ Lâm, tôi là thủ khoa kỳ thi đại học…”
Nhưng giấc mộng ấy, từ đầu đến cuối, chưa từng thuộc về cô ta.
Thứ trộm được, sớm muộn cũng phải hoàn trả.
Cả vốn lẫn lời.
Còn cuộc đời mà tôi vất vả lắm mới giành lại trong lòng bàn tay.
Giờ mới chỉ vừa bắt đầu.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận