Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐIỂM THI ĐẠI HỌC CỦA THIÊN KIM THẬT GIẢ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:43:10
Con gái của bảo mẫu đã liên kết với một hệ thống trao đổi.
Cô ta đánh cắp cuộc đời tôi, trở thành thiên kim chân chính của nhà họ Lâm.
Còn tôi, lại biến thành “thiên kim giả” phải thay thế thân phận của cô ta.
Cô ta dựng nên hình tượng thiên tài, luôn tìm cách chèn ép tôi.
Cố ý phơi bày thân phận con nhà người làm của tôi, lấy việc nhìn tôi bẽ mặt làm niềm vui.
Cô ta lén lấy thư tình của tôi, rồi nhân danh “tốt cho tôi” mà tung tin đồn tôi yêu sớsớm.
Cô ta nói, cô ta sẽ thay thế tất cả những gì thuộc về tôi.
Thế nhưng, những thứ ăn cắp mà có, sớm muộn cũng phải hoàn trả.
Đến kỳ thi đại học, hệ thống mà cô ta hằng tự hào...
Lại hoán đổi cho cô ta một tờ bài thi trắng bóc với số điểm 0 tròn trĩnh.
1
“Lâm Kỷ Nam, còn dám lơ đễnh hả? Thầy ngại quá, suýt nữa gọi thẳng tên em rồi!”
“Trong kỳ thi thử lần này, cả lớp chỉ có mình em không đạt nổi ba trăm điểm.”
Thầy giáo gõ mạnh vào bục giảng, nước bọt văng tung tóe, giọng điệu đầy thất vọng như hận sắt chẳng thành thép: “Từ top mười của khối mà rớt xuống tận cuối bảng, người khác cùng lắm là chơi bời mất hồn trong kỳ nghỉ hè, còn em thì sao?”
“Em chơi đến mức quên cả họ của mình luôn rồi!”
Tôi xoay xoay chiếc bút trên tay, phía sau, Trần Chấn Vũ cười ầm lên đầy khoa trương: “Không phải quên họ đấy à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-m-thi-i-h-c-c-a-thi-n-kim-th-t-gi&chuong=1]

Cô ta chắc vẫn còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Lâm đấy.”
“Đã là đồ giả mạo đánh cắp thân phận của Lâm Tinh Lam thì thành tích dĩ nhiên cũng chỉ là đồ ăn cắp mà thôi.”
Hắn lớn tiếng mỉa mai tôi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là để gây chú ý với người mình thích.
Quả nhiên, Lâm Tinh Lam - cô bạn cùng bàn, tóc cài kẹp đỏ, cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe nghe thấy liền quay lại, dịu dàng nói: “Kỷ Nam không gian lận đâu, chỉ là phát huy chưa tốt thôi.”
“Cô ấy là con gái của dì Lý, các cậu không được nói cô ấy như thế.”
Khuôn mặt trắng mịn khẽ chau mày, giọng điệu mềm mại chẳng giống bênh vực tôi, mà như đang nũng nịu.
Trần Chấn Vũ cố ý trêu chọc, giả giọng châm chọc: “Đại tiểu thư, dì Lý là gì với cậu vậy?”
Lâm Tinh Lam nghiêng đầu, không chút do dự đáp: “Dì Lý là bảo mẫu nhà tớ, tớ rất thích những món ăn dì ấy nấu.”
“Chậc chậc, thì ra Tinh Lam lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng cơ đấy.”
Ngay sau đó, lưng ghế của tôi bị đá một cú mạnh, Trần Chấn Vũ châm chọc: “Đặt vào thời phong kiến, cô chẳng qua cũng chỉ là một con hầu trèo lên giường chủ nhân rồi bị đánh ch.ết bằng gậy thôi.”
Mãi cho đến khi hai kẻ phía sau cười đến gập cả người, Lâm Tinh Lam mới vội vàng che miệng, ra vẻ vô tội: “Xin lỗi nhé Kỷ Nam, tôi không cố ý đâu.”
“Rõ ràng đã hứa trong trường sẽ gọi nhau là chị em, thế mà mình lại lỡ miệng.”
“Cậu sẽ không trách mình chứ?”
Được nuông chiều trong xa hoa, Lâm Tinh Lam như đoá nhài thấm đẫm hương trà, nhẹ nhàng toả ra mùi hương giả dối.
“Cậu quả thật đã tự lừa đến mức chính mình cũng tin rồi.”
Nụ cười lạnh của tôi khiến gương mặt cô ta tái nhợt, tức giận thì thầm: “Ra vẻ cái gì chứ.”
Khi mới đến nhà tôi tá túc, Lâm Tinh Lam vẫn còn tên là Lý Tinh Lam.
Bố mẹ tôi không bạc đãi cô ta, còn giúp cô ta chuyển sang lớp của tôi, ăn mặc sinh hoạt đều chẳng khác gì tôi.
Tôi coi cô ta như em gái ruột, còn chủ động dẫn dắt làm quen với bạn bè trong lớp.
Điệu nhảy khiến mọi người kinh diễm trong đêm hội mừng năm mới kia, là do tôi cầm tay chỉ dạy suốt cả đêm.
Nhưng lâu dần, cô ta lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
Một lần họp phụ huynh, cô ta nắm chặt cánh tay bố tôi, không chịu buông: “Chú Lâm, mẹ cháu bận, chú thay cháu tham dự buổi họp phụ huynh được không?”
Bố tôi lập tức từ chối: “Không được, nếu chú tham dự thay cháu thì Kỷ Nam biết phải làm sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận