Mấy hôm trước, tôi vô tình nghe bà gọi điện cho Tiểu Nhiễm, hỏi han mấy vấn đề về phân chia di sản.
Chẳng lẽ bà vẫn mềm lòng, cảm thấy hai kẻ đó là con trai và cháu ruột mình nên định chia tiền bây giờ cho yên chuyện?
Nhìn bóng lưng hiên ngang anh dũng của bà, tôi chợt thấy hơi buồn.
Số tiền bà có được, vốn nhờ bày sạp xiên nướng tích cóp mà ra.
Mãi đến vài năm trước, khi sức khỏe không kham nổi nữa, bà mới chịu nghỉ ngơi.
Hồi đó, bà còn làm cả tấm biển, trên đó viết: “Bà bán xiên nướng, cháu thi vào Thanh Hoa.”
Ngày bé, Thời Mặc cứ luôn nói muốn thi vào đại học Thanh Hoa, bà cổ vũ nó rằng chỉ cần nó thi đỗ, bà sẽ lo hết.
Điều này đủ chứng minh, cho dù thế nào, nhiều khi ông bà còn thương cháu còn hơn cả cha mẹ thương con, bà vẫn luôn thương nhớ đứa cháu trai của mình.
Cho dù cuối cùng nó lại vào học trường đối thủ của Thanh Hoa – viện đào tạo Thanh Điểu trực thuộc đại học Bắc Kinh.
Về đến nhà, mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng, lấy một xấp giấy trắng từ trong phòng ra.
Tôi lờ mờ nhìn thấy, toàn là mấy bản thỏa thuận.
Trên đó viết rõ ràng mấy chữ “phân chia di sản”.
9
Rõ ràng Thời Vĩ Dân cũng nhìn thấy.
Ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện, lập tức đắc ý ngạo mạn: “Mẹ, con biết ngay mà, mẹ sẽ không thực sự giận bọn con đâu.”
“Trong lòng con lúc nào cũng nhớ mẹ cả. Chỉ là dạo này con thật sự quá túng thiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-d-u-ang-mang-thai-i-l-p-quy-t-c-v-i-t-i&chuong=5]
Khi nào thằng nhỏ nhà con vào đại học, nhất định con sẽ thật lòng hiếu kính mẹ!”
Bao năm nay, ông ta gần như chẳng hề ngó ngàng đến mẹ chồng, cũng không hề đưa cho bà một xu tiền phụng dưỡng.
Tôi nghĩ đến từng đồng bà cụ phải chắt chiu từ sạp hàng xiên nướng mà có nên chưa bao giờ để bà tự bỏ tiền ra làm bất cứ điều gì.
Mẹ chồng tôi khinh bỉ nhổ một bãi: “Đợi, đợi, đợi… đợi đến khi tao ch.ết rồi, mày mới hiếu kính bằng cách đốt cho tao biệt thự với siêu xe chắc? Không cần! Để dành mà đốt cho thằng cha ch.ết tiệt của mày đi!”
Nói rồi, bà trải cả xấp giấy trắng ra bàn.
Rồi như một bà cụ uy nghi, bà ngồi phịch xuống sofa: “Tao đã làm công chứng tài sản rồi. Sau khi tao ch.ết, toàn bộ di sản của tao đều sẽ để lại cho Mỹ Lan.”
Phản ứng tiếp theo của hai cha con kia quả thật nên được đưa vào giáo trình đại học Điện ảnh Bắc Kinh.
Trước khi năm chữ cuối cùng của bà cụ thốt ra, khóe miệng bọn họ đã nhịn không được mà nhếch lên, trong mắt cũng lộ ý cười.
Đoán chừng trong lòng bọn họ đã ngẫm sẵn một đống lời cảm ơn giả tạo, kèm theo mấy câu châm chọc nhắm vào tôi.
Thế nhưng ngay giây sau đó, như bão táp quét qua, niềm vui của bọn họ đều bị cướp sạch, hai khuôn mặt lập tức hóa thành căm phẫn, độc ác nhìn chòng chọc vào bà cụ.
Nếu nói ai biết cách tự rước nhục vào thân nhất, vẫn phải kể đến Thời Vĩ Dân. Ông ta lập tức nổi điên, chỉ tay vào tôi mắng xối xả: “Những năm nay, cô cho mẹ tôi uống bùa mê thuốc lú gì thế hả? Cô đã làm gì mà bà ấy lại bỏ mặc con ruột, cháu ruột, dốc hết tiền cho một người ngoài như cô?!”
Tôi không hề! Tôi chẳng làm! Đừng ăn nói lung tung!
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ chồng tôi lại rút thêm một bản thỏa thuận, ném thẳng xuống trước mặt bọn họ: “Đây là giấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, ký đi. Từ nay chúng ta ai đi đường nấy, tao không cần mày dưỡng già, mày cũng đừng mơ tưởng đến đồng nào của tao nữa.”
Nghe vậy, tôi vô thức liếc sang Thời Mặc. Trong bụng thầm nghĩ: Ủa, sao tôi lại không nghĩ ra nước cờ này chứ!
10
Dĩ nhiên Thời Vĩ Dân không chịu ký. Mục đích của ông ta còn chưa đạt, lẽ nào lại còn mất luôn cả mẹ, ông ta ngồi trầm ngâm một lúc, chắc lại đang tính toán gì đó.
Nhưng dù sao mẹ chồng cũng là mẹ của ông ta hơn năm chục năm, ông ta vừa mở miệng, bà cụ lập tức đoán ra ngay ông ta lại đang định giở trò gì.
Quả nhiên, mẹ chồng tôi lại như Doraemon, rút tiếp bản tài liệu thứ ba.
“Nếu mày không đồng ý, chúng ta đi đường pháp luật. Bao năm nay mày không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng tao, như vậy là phạm pháp đấy. Tao hoàn toàn có thể kiện mày. Nhẹ thì mày cũng phải bồi thường toàn bộ tiền dưỡng lão mày nợ tao suốt chừng ấy năm.”
Nói xong, bà đắc ý nháy mắt với tôi, còn mấp máy miệng: “Tao học trong đó đấy.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận