Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON DÂU ĐANG MANG THAI ĐÒI LẬP QUY TẮC VỚI TÔI

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:19:27
3
Hai đứa bọn nó tiu nghỉu bỏ đi.
Nhưng dáng vẻ lầm lũi ấy nói rõ, chúng sẽ còn quay lại.
Bởi vì giờ tôi có tiền, còn chúng thì thèm tiền của tôi.
Mười sáu năm ly hôn, số lần tôi gặp Thời Mặc đếm trên đầu ngón tay.
Không phải lòng dạ tôi sắt đá, mà vì nó sợ mẹ kế, tức ả con giáp thứ mười ba leo lên vị trí vợ chính kia khó chịu nên chủ động tránh mặt tôi.
Đến khi yêu đương, kết hôn, nó cũng không hề nói với tôi.
Lúc đám cưới, tất nhiên nó càng không mời tôi.
Tôi chỉ tình cờ thấy tin tức về đám cưới của nó trên vòng bạn bè: Thời Vĩ Dân khoác tay vợ sau, cùng nhau lên sân khấu với tư cách bố mẹ chú rể.
Lúc ấy, tôi có hơi bất ngờ nhưng đã nhanh chóng bình thản lại.
Từ bé, đứa nhỏ này đã biết cách đâm vào tim tôi.
Khi phát hiện Thời Vĩ Dân ngoại tình, tôi lập tức quyết định ly hôn.
Lúc ấy, tôi vẫn không nỡ xa Thời Mặc, hỏi nó muốn theo mẹ hay theo bố.
Không ngờ, nó đáp: “Con biết bố ngoại tình, điều này là bố sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-d-u-ang-mang-thai-i-l-p-quy-t-c-v-i-t-i&chuong=2]

Nhưng hai người có thể đừng ly hôn không? Nếu con sống trong một gia đình đơn thân, sau này sẽ khó lấy vợ.”
Nó muốn tôi nhẫn nhịn vì nó.
Đến khi biết tôi quyết tâm ly hôn, nó lập tức trở mặt: “Con theo bố. Mẹ vừa nghèo vừa hung dữ, chẳng giúp ích gì cho tương lai của con.”
Bản tính xu nịnh, cay nghiệt đã khắc sâu trong gene của nó, đúc từ một khuôn với bố nó mà ra.
Dù tôi đã từng rất nỗ lực dạy dỗ nó nhưng tất cả đều vô ích.
Sau khi ly hôn, tôi được chia một nhà máy vật tư y tế sắp phá sản. Thời Vĩ Dân đã mang đi hết khách hàng, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Tôi cắn răng gánh vác nhà máy suốt bao năm trời nhưng cũng chỉ vừa đủ ăn mặc.
Không ngờ mấy năm trước, dịch bệnh bùng phát, đơn hàng tăng vọt, tôi cũng vì thế mà kiếm được bộn tiền.
Thời Mặc ngửi thấy mùi, lập tức tìm đến tôi.
Bố nó tái hôn rồi sinh thêm một đứa con trai, tất nhiên sẽ giữ lại tiền riêng.
Tống Hân mang thai, ả mẹ kế con giáp thứ mười ba kia đời nào lại chịu bỏ sức chăm lo cho cô ta chứ.
Vậy là nó nhớ tới người mẹ ruột “ăn may” này.
Nhưng tôi cũng chẳng phải kiểu người dễ dãi.
4
Chưa được mấy ngày, tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì lại đụng mặt Thời Mặc ngay trước cửa.
Nó đi một mình, cau mày đứng đó than thở.
Lần này coi như nó đã biết điều hơn, không đến tay không, mà xách theo ít hoa quả thối.
Tôi chẳng cho nó bước vào nhà: “Mang về cho bố mẹ mày ăn đi, đồ thối hợp với đồ thối.”
Nó làm ra vẻ khổ sở, lấy lòng tôi: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, mẹ mới là mẹ ruột của con mà.”
Tôi hừ một tiếng: “Không cần khách sáo, gọi dì là được.”
Khác hẳn lần trước uy hiếp tôi, lần này nó chuyển sang chơi bài tình cảm.
Thời Mặc rưng rưng nhìn tôi: “Mẹ, chỉ có mẹ mới giúp được con thôi. Hân Hân còn ba tháng nữa sinh rồi mà đến giờ vẫn chưa có tiền đặt trung tâm ở cữ. Sức khỏe mẹ vợ không tốt, chẳng giúp được gì, sau sinh còn phải thuê người chăm bà đẻ, chỗ nào cũng tốn tiền, mà lương con thì có bao nhiêu đâu. Hân Hân ngày nào cũng cãi vã với con, con thật sự chịu hết nổi rồi!”
Tôi gãi đầu, khó hiểu nhìn nó: “Lúc hai đứa sướng sao không tính tới mấy chuyện này?”
Nó sững lại, lẩm bẩm: “Mẹ nói chuyện thô quá...”
Tôi phẩy tay, chẳng buồn đôi co với nó: “Thôi được rồi, đi đi. Khi nào nó sinh, chắc chắn mẹ sẽ lì xì tám ngàn tám, dù sao đó cũng là cháu nội của mẹ.”
Nó không chịu: “Mẹ, thế thì đâu đủ! Mẹ đưa cho con tám mươi ngàn trước để con đặt trung tâm ở cữ, nếu không Hân Hân còn không cho con bước vào cửa mất!”
“Gần đây có nhà nghỉ, giá cũng không đắt, một ngày cũng chỉ ba chục, năm chục thôi, sang đó mà ở vài hôm.”
Thấy tôi cứng rắn, cuối cùng thằng nhóc này cũng không giả vờ nổi nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận