Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON DÂU ĐANG MANG THAI ĐÒI LẬP QUY TẮC VỚI TÔI

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:19:35
5
Nó ném túi hoa quả thối lên cửa nhà tôi rồi quay lưng bỏ đi.
Nó vừa bước vào thang máy, vừa uy hiếp: nếu tôi không đưa tiền, nó sẽ ngày ngày đến quậy ở cửa nhà tôi, để hàng xóm láng giềng đều biết tôi là người mẹ độc ác, vô tình, máu lạnh.
Tôi xách cái túi nilon đựng hoa quả thối dính trên cửa lên, nhắm ngay đầu nó, chuẩn bị ném.
Bỗng nhiên, điện thoại của tôi reo lên.
Vừa nhìn hiển thị cuộc gọi, tôi lập tức thấy không ổn. Mãi đối phó với Thời Mặc, tôi suýt quên mất hôm nay mình còn có chuyện lớn phải làm.
Tôi cẩn thận nghe máy, cất giọng nịnh nọt: “Mẹ…”
Tiếng chửi rống từ đầu dây bên kia suýt làm thủng màng nhĩ tôi: “Lưu! Mỹ! Lan! Mày ch.ết ở đâu mà không nghe máy của tao hả!”
Tôi chẳng buồn để ý đến đống hoa quả thối và đứa con trai thối tha kia nữa, vội vàng lao ra ngoài.
Ngoài cái nhà máy kia, khi ly hôn, còn có một báu vật được chia cho tôi... chính là mẹ chồng.
Bà cụ mới bị giam mười lăm ngày vì đánh nhau.
Hôm nay bà ra tù, tôi phải đi đón bà.
Lúc còn yêu đường với Thời Vĩ Dân, lần đầu tiên tôi đến thăm nhà ông ta, bố chồng muốn ra oai với tôi, bắt tôi lần lượt rót rượu cho cả nhà, ngay cả thằng cháu chín tuổi cũng phải rót đầy nước hoa quả.
Nhìn thấu ý đồ của ông ta, tôi lập tức hất bàn.
Tôi còn chưa lấy con trai ông ta, mà nhà bọn họ đã muốn nắm đầu tôi như vậy, sau này về làm dâu, tôi còn có đường sống chắc?
Tôi tưởng giữa tôi và Thời Vĩ Dân như thế là hết.
Không ngờ mẹ chồng lại đứng dậy, nắm tay tôi: “Con à, mẹ vừa ý con rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-d-u-ang-mang-thai-i-l-p-quy-t-c-v-i-t-i&chuong=3]

Con giống mẹ, đều là thứ tai họa cả!”
“Tai họa như chúng ta thì phải sống lâu trăm tuổi!”
Nói thật, cũng nhờ có bà mẹ chồng hợp tính hợp nết này, tôi mới quyết định gả cho Thời Vĩ Dân.
Mãi tới bây giờ, khi đi cùng thang máy với Thời Mặc, nó vẫn còn châm chọc tôi không chịu giúp mình.
Tôi nghe tai này lọt tai kia, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy nó ngẩn người.
Không biết nó còn nhớ không, năm xưa tôi và Thời Vĩ Dân ly hôn, vì lấy lòng bố nó mà ngay trước mặt cả nhà, nó đã mắng tôi là mụ đàn bà xấu xí dữ dằn, không muốn có một người mẹ như tôi.
Kết quả là bị bà nội nó dùng gậy chọc lửa đánh đến nằm bẹp ba ngày không xuống giường nổi.
Bao nhiêu năm trôi qua, sức chiến đấu của mẹ chồng tôi lại càng khủng khiếp hơn.
6
Lúc tôi đến trại tạm giam thì thấy mẹ chồng tôi đang ngồi ngoài cửa, bên cạnh là một cô gái tóc nhuộm đủ màu, trông dáng vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Thấy tôi tới, bà cụ hất cằm: “Đây là em gái mẹ mới quen trong tù, Tiểu Nhiễm.”
Cô gái chẳng hề ngại ngùng, nhìn mẹ chồng tôi hỏi: “Chị Phương, đây là con dâu chị à?”
Sau đó, có bé lại quay sang tôi tươi cười: “Cháu chào dì ạ!”
Cách gọi của cô gái khiến tôi hơi lúng túng: “Không phải… Mẹ à, con bé gọi mẹ là chị, gọi con là dì, chẳng phải loạn bối phận rồi ư?”
Mẹ chồng tôi phẩy tay: “Không sao, mỗi người một cách gọi.”
Tôi chỉ có thể gật đầu, bà vốn dĩ là người chẳng theo lẽ thường, biết sao được, phải chiều thôi.
Nửa tháng trước, mẹ chồng tôi đi chợ mua thức ăn thì bắt gặp một gã đàn ông đánh vợ giữa đường.
Bà không chịu nổi, bước lên ngăn cản, còn mắng gã đàn ông kia mấy câu.
Kết quả gã kia chẳng những không dừng tay, còn xô bà một cái.
Thế là bà tức điên, vớ ngay hai cái đuôi lợn trên sạp thịt, quất cho gã kia mặt mũi bầm dập.
Lẽ ra chuyện này có thể giải quyết riêng.
Dù bà ra tay nặng nhưng đối phương cũng đã xô bà, coi như hai bên đánh nhau, chỉ cần hòa giải riêng là xong.
Nhưng mẹ chồng tôi không chịu, nhất quyết phải ngồi tù với gã kia.
“Rảnh rỗi cũng chán, tao còn chưa từng ngồi tù bao giờ, vào đó thử xem sao.”
Trên đường về nhà, tôi hỏi bà có hối hận vì lúc đó đã ra tay hay không, cảm giác ngồi tù có khó chịu không.
Bà khinh khỉnh đáp: “Tao mà già hơn hai tuổi nữa thì tốt rồi. Người ta nói sống đến bảy mươi lăm tuổi, đánh người cũng coi như đánh miễn phí, ha ha.”
Đúng là phong cách của bà.
Tôi nhân tiện kể lại chuyện Thời Mặc và Tống Hân đến làm loạn.
Nghe xong, mẹ chồng tôi tức điên, lập tức rút điện thoại ra bấm số.
“Alo? Mẹ à.”
Giọng Thời Vĩ Dân từ đầu dây bên kia truyền tới.

Bình Luận

0 Thảo luận