25
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đứng ngoài lớp anh chờ anh tan học.
Anh ngồi ở hàng ghế trong cùng sát cửa sổ. Giữa một lớp học đông nghịt đầu người, tôi vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy anh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Đám anh em của anh lần lượt nối đuôi nhau ra khỏi lớp.
Mỗi người đi ngang qua tôi đều gọi một tiếng: “Chị dâu!”
Trước đó Thẩm Gia Diễn từng dẫn tôi đi ăn cùng nhóm anh em này nên tôi cũng nhận mặt được gần hết.
Trong đó có một cậu trai rất khéo mồm tên là Dư Vinh, vừa bước ra đã sà tới bên tôi, vẻ mặt thần thần bí bí: “Chị dâu ơi, em kể cho chị nghe cái này nè.”
“Lần trước chị học online mà quên tắt mic, trêu ghẹo anh Diễn nhà em ấy còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là nhớ.”
“Anh Diễn nói mấy ngày đó tối nào cũng nằm mơ thấy chị luôn! Ảnh còn hỏi bọn em bảo như vậy có phải là không bình thường không á, ha ha ha!”
26
Thẩm Gia Diễn bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=9]
Tôi hỏi anh: “Sao đi chậm vậy hả?”
“Vừa nãy người đông quá, anh không muốn chen lấn rồi kéo em theo.”
Anh nắm lấy tay tôi: “À mà này, lúc nãy ở cửa lớp, Dư Vinh thì thầm gì với em thế?”
Nhắc đến chuyện đó, tôi lập tức hớn hở kể lại: “Cậu ấy nói, sau lần em trêu ghẹo anh trong buổi học online thì ngày nào anh cũng mơ thấy em, ha ha ha!”
“Ừ thì… em là người đầu tiên dám nói anh “không chơi nổi”.”
“Thế rồi anh liền tương tư em từ đó luôn á? Có phải… hơi hư cấu quá rồi không?”
“Ông đây chính là thích cái kiểu con gái vừa mê trai vừa hài hước như em đấy, không được chắc?”
“Được được được, không vấn đề gì hết.”
Bề ngoài tôi thì làm ra vẻ dửng dưng nhưng khóe môi bên phải của tôi thì sắp nhếch lên tới Thái Bình Dương luôn rồi.
Thẩm Gia Diễn véo nhẹ má tôi: “Em là “chiến thần méo miệng” hả? Suốt ngày cứ nhếch môi với anh như thế, chọc anh ngứa tay hả?”
Tôi mà đắc ý lên thì hay cười kiểu ấy thật.
Nhưng Thẩm Gia Diễn thì cứ nói cái biểu cảm đó của tôi rất… đáng ăn đòn.
Tôi chẳng thấy thế đâu. Giờ tôi chẳng còn sợ anh nữa, còn cố tình ghé sát tai anh trêu: “Em cứ méo, em cứ nhếch đó thì sao nào~”
Chưa kịp nói xong, anh đã kéo tôi vào góc cầu thang cúi người hôn xuống.
Giống như một hình phạt, anh dùng ngón tay kẹp lấy cằm tôi, nụ hôn ngày càng sâu hơn, đến khi tôi thở không nổi nữa.
Lúc này, anh mới buông tha tôi: “Em tưởng anh không trị nổi em à?”
Khóe môi tôi giờ chẳng còn nhếch nổi nữa, thay vào đó là đôi má đỏ ửng vì nóng bừng.
Tôi nắm tay đ/ấ/m nhẹ lên n/g/u/c anh: “Đồ xấu xa!”
Anh cong môi, cười nham nhở, giọng điệu vô cùng đáng ăn đòn: “Yên tâm đi, sau này còn xấu xa hơn nữa.”
27
Tiết thể chất mà tôi từng sợ nhất, môn bóng rổ bây giờ lại trở thành tiết học tôi mong chờ nhất.
Bởi vì… được học chung với bạn trai.
Nửa đầu tiết, tôi đứng bên lề xem Thẩm Gia Diễn chơi bóng.
Nửa sau, anh chạy đến dạy tôi kỹ thuật lên rổ ba bước – bài sẽ có trong bài thi cuối kỳ.
Mà kỹ thuật của tôi thì thật sự… khiến người ta không nỡ nhìn.
Tôi hân hạnh có được một “huấn luyện viên riêng” tận tình chỉ dẫn.
Xung quanh có không ít bạn nữ đứng xem.
Thẩm Gia Diễn làm mẫu động tác ba bước lên rổ với tốc độ chậm.
Động tác của anh trôi chảy liền mạch, đầy khí chất.
Tôi ráng bắt chước theo, luyện mãi đến tận lúc tan học mà sân chỉ còn lại hai đứa tôi.
Tư thế thì tạm ổn, nhưng… một quả cũng không vào rổ.
Tôi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Gia Diễn lộ rõ vẻ cứng họng vì bất lực, lông mày khẽ nhíu lại: “Anh… Chưa từng thấy ai tay chân vụng về như em.”
Tôi buồn bã cúi gằm đầu: “Thầy Thẩm đừng giận mà… Em cũng muốn ném trúng một lần chứ bộ…”
“Cầm bóng, đứng yên đó.”
“Hả??”
Thẩm Gia Diễn định từ bỏ tôi rồi sao…
Tôi thấy hơi áy náy, cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi, em đúng là không có gene vận động…”
Chưa kịp nói xong, cả người tôi đã bị nhấc bổng lên.
Thẩm Gia Diễn ôm eo tôi, nâng cao qua đầu.
“Nào, nhắm rổ cho chuẩn.”
Tôi giật mình, vung tay ném quả bóng về phía rổ gần ngay trước mắt, vào một cách hoàn hảo!
Anh thả tôi xuống đất.
“Không cần xin lỗi gì cả, cứ từ từ luyện. Bạn trai em còn ở đây cơ mà, sợ gì.” Giọng anh mang theo sự cưng chiều chẳng thể giấu được, ánh mắt cũng chẳng còn cái vẻ ngang ngược thường ngày.
Tự dưng sống mũi tôi cay cay.
“Thẩm Gia Diễn, anh tốt thật đấy. Em còn tưởng anh giận em rồi cơ…”
Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng giúp tôi lau mồ hôi trên mặt, động tác vô cùng dịu dàng: “Ngốc à, anh dễ giận vậy sao? Em cũng đừng dễ nản chí thế chứ, không phải anh vẫn luôn ở đây với em sao?”
“… Vâng.”
“Luyện thành thạo rồi, kỳ sau chọn môn bóng rổ học tiếp với anh, nghe chưa?”
“……”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận