Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỜI KHẮC ĐẸP NHẤT

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-25 20:19:17
Tôi nhón chân, khẽ hôn lên môi cậu ta.

Thẩm Gia Diễn khẽ l/i/e/m môi, ánh mắt vẫn như muốn nói "vẫn chưa đủ".

Trời ơi!

Làm ơn đừng có lộ vẻ mặt như chưa thỏa mãn đó nữa được không!
Mặt tôi sắp bốc cháy đến nơi rồi!

Cô gái kia thấy vậy thì giận dữ bỏ đi.

Còn tôi với Thẩm Gia Diễn vẫn đan c/h/ặ/t tay không buông.

"Được rồi được rồi, cô ta đi rồi, chúng ta không cần diễn nữa đâu."

20

Tôi vừa nói vừa định rút tay mình ra.

Thế nhưng, Thẩm Gia Diễn lại siết c/h/ặ/t hơn.

Cậu ta nắm lấy tay tôi, hơi dùng sức một chút, tôi lại bị cậu ta kéo vào trước mặt.

“Cậu có biết không, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy.”

Đầu óc tôi bỗng ‘ong’ một tiếng, ấm ức nói: “Chẳng phải vừa nãy cậu bảo tôi phối hợp diễn với cậu sao?”

“Tôi tưởng cậu sẽ hôn lên má tôi cơ, ai ngờ cậu lại nhắm thẳng vào môi mà tới.”

Cậu ta bật cười khẽ: “Sao nào, phải chăng là có tình cảm với tôi rồi?”

Thời buổi này đúng là suy đồi rồi! Đúng là suy đồi mà!

“Thẩm Gia Diễn, cậu đúng là loại người qua cầu rút ván.”

Mặt tôi nóng bừng, vẫn cố gắng phản bác: “Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi đấy nhé. Theo lý mà nói, tôi là con gái, vì giúp cậu mà hy sinh lớn như vậy, cậu… cậu không chịu trách nhiệm thì cũng không hợp tình hợp lý đâu nhỉ?”

Lý lẽ sắc bén, không thể chê vào đâu được!

Tôi thầm vỗ tay tán thưởng chính mình trong lòng.

“Được.”

Gì cơ? Thẩm Gia Diễn lại nói “được” á?

“???”

Cậu ta lại không đi theo kịch bản?

Vẻ mặt cậu ta bỗng chốc không còn vẻ tùy tiện ban nãy nữa.

Cậu ta nghiêm túc nói: “Vậy thì anh chịu trách nhiệm với em.”

21

“Vậy rốt cuộc cậu có đồng ý không?”

Tống Tiếu Tiếu nghe tôi kể xong thì sốt r/u/ộ/t truy hỏi.

“Đồng ý cái gì mà đồng ý, mình chạy mất rồi.”

“Cái gì cơ? Cậu chạy à?”

Cô ấy đau lòng như muốn gào lên: “Sao cậu lại chạy được chứ?”

“Sao mình biết cậu ta nói thật hay đùa, nhỡ đâu là cố tình trêu ghẹo mình thì sao, mình mắc bẫy mất!”

“Trời ạ, cậu đúng là… Cậu nên mang cái khí thế ‘hổ báo online’ lúc học trực tuyến ra mà hỏi cho rõ ràng ấy!”

Nhắc đến chuyện học online rồi bị cậu ta bắt gặp lúc “khẩu nghiệp”, tôi lại càng thấy khả năng Thẩm Gia Diễn đang đào hố cho tôi nhảy vào là rất cao.

Điện thoại rung lên một cái.

Trên màn hình hiện thông báo tin nhắn mới từ “Thẩm Gia Diễn”. Hơn nữa còn là… tin nhắn thoại.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=7]


Tôi do dự mãi không dám bấm nghe, cuối cùng vẫn là Tống Tiếu Tiếu không nhịn được quẹt tay mở lên luôn.

Giọng cậu ta truyền ra từ điện thoại: “Tối nay em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em, mặt đối mặt.”

Tống Tiếu Tiếu còn kích động hơn cả tôi:

“Rảnh chứ sao không! Xông lên cho chị!”

Tôi ho nhẹ một tiếng, nhắn lại cho cậu ta:

“Rảnh đó.”

Cậu ta hẹn tôi thời gian và địa điểm.

Là bên hồ nhỏ cạnh quảng trường văn hóa trong trường, buổi tối nơi ấy rất đẹp. Tôi vừa hồi hộp vừa thấp thỏm mong chờ.

Tống Tiếu Tiếu nhất quyết bắt tôi trang điểm một chút trước khi đi.

Từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Gia Diễn.

Dưới ánh đèn đường, cái bóng của cậu ta vừa vặn trải đến tận dưới chân tôi.

Tôi từng bước từng bước đi tới.

Cật ta mặc áo hoodie đen, quần thể thao xám, tóc còn được vuốt gọn gàng trông còn bảnh hơn bình thường mấy phần.

“Thẩm Gia Diễn, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ là muốn nói với em… anh thích em.”

Hô hấp của tôi như bị chặn lại trong một khoảnh khắc.

“Hả…?”

Tim tôi đập nhanh đến mức muốn loạn nhịp.

Không phải tôi chưa từng được tỏ tình nhưng bị một soái ca đỉnh cao như vậy tấn công thẳng mặt, thật sự là lần đầu tiên.

Cậu ta hơi cúi người xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành: “Ban đầu anh không định nói sớm như vậy… nhưng nụ hôn vừa rồi em dành cho anh khiến lòng anh ngứa ngáy không yên.

Anh không đợi được nữa, đột nhiên anh rất muốn… rất muốn được ở bên em.”

Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm ngồi lên tàu lượn siêu tốc rồi.

Tôi chậm rãi đáp lại từng chữ: “Được thôi, em cũng khá thích anh.”

“Bỏ chữ khá đi, nói lại lần nữa.”

“Em… em rất thích anh.”

C/h/ế/t t/i/ệ/t, thật xấu hổ muốn c/h/e/c.

Khóe môi cậu ta cong lên, nói nhỏ: “Anh cũng vậy.”

Dứt lời, cậu ta ôm tôi vào lòng. Tôi nghe thấy tiếng tim cậu ta đập cũng dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống trận.

Hai người ôm nhau, dịu dàng đến mức khiến lòng người tan chảy.

Đột nhiên, Thẩm Gia Diễn nói: “Không được rồi, anh không nhịn nổi nữa.”

Tôi còn chưa phản ứng kịp: “Anh không nhịn nổi… cái gì?”

“Không nhịn nổi…” Anh cúi người, ôm lấy sau đầu tôi, rồi hôn xuống: “Không nhịn nổi… muốn hôn em.”

Tôi lại bị cuốn vào nụ hôn đó một lần nữa, cảm giác ấy… giống như được lăn lộn giữa tầng tầng lớp lớp kẹo bông gòn mềm mại.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận