Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỜI KHẮC ĐẸP NHẤT

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-25 20:18:23
13

Ngoài cửa sổ, tán cây xanh mướt khẽ đu/n/g đưa theo gió.

Tôi chẳng còn tâm trí nào để ngắm cảnh, chỉ ngồi ngẩn người chán đến mức ngón tay cũng không muốn động đậy.

Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân vang lên.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang thì ra là Thẩm Gia Diễn chẳng biết đã quay lại từ khi nào, cậu ta đang lười biếng dựa vào khung cửa lớp.

Cậu ta nheo mắt nhìn tôi, giọng chậm rãi:

“Cậu là học sinh cấp ba đấy à, bài tập gì mà nhiều thế?”

14

Cậu ta cụp mắt liếc nhìn mặt bàn của tôi: trống trơn, không có một tờ bài tập nào.

Tôi cũng chẳng còn sức đâu mà bịa chuyện nữa, đành phải nói thật: "Tôi không có bài, chỉ là thấy hơi khó chịu nên ngồi lại nghỉ chút, cậu không cần quan tâm đâu."

"Khó chịu chỗ nào?"

"Đau bụng."

"Ăn trúng gì rồi đau à?"

"Không phải."

"Thế là đau chỗ nào?"

Tôi hít sâu một hơi, quyết định mặt dày một lần: "Thẩm Gia Diễn… thật ra tôi muốn mượn cậu một thứ, không biết cậu có thể…"

"Được, muốn mượn bao nhiêu?"

"Tôi không mượn tiền…"

Mặt tôi đỏ bừng, giọng lí nhí: "Tôi… ý tôi là, cậu có thể cho tôi mượn áo khoác được không? Tôi… tôi hơi lạnh."

Mặc dù sáng nay đúng là có hơi se se nhưng giờ đang giữa trưa, nắng rực như thiêu, lạnh cái gì chứ, ai tin!

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi.

Thế mà giây sau, một chiếc áo khoác đã bay thẳng lên người tôi.

Mùi hương dịu nhẹ dễ chịu lập tức bao quanh.

"Cầm lấy." Cậu ta nói.

Nhưng mà… bên trong cậu ta chỉ mặc mỗi một chiếc áo ba lỗ trắng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=5]


Bờ vai thon, eo gọn, x/u/o/n/g bả vai và đường nét cơ bắp tay uốn lượn rõ ràng, cái áo dính vào người còn lờ mờ lộ ra cơ n/g/u/c rắn rỏi…

Thật… thật sự quá đẹp rồi.

Giọng nói lười biếng thờ ơ của cậu ta vang lên bên tai tôi: "Đúng lúc tôi cũng đang nóng gần c/h/e/c."

Ngoài cửa sổ, ánh nắng giữa trưa mùa thu vẫn chói chang, còn tim tôi thì bỗng đập thình thịch.

Gì chứ…thì ra cậu ta cũng không tệ như tôi tưởng.

15

Tôi khoác áo khoác của cậu ta lên người.
Ban đầu định buộc quanh eo thôi nhưng Thẩm Gia Diễn cao quá, áo vừa khoác vào đã dài gần tới đầu gối che hết cả người, trông cứ như đang mặc váy vậy.

Để cảm ơn cậu ta, tôi hào sảng móc thẻ cơm của mình ra: “Nè! Thẻ cơm của tôi cho cậu xài thoải mái, mời cậu hai bữa luôn!”

Cậu ta cầm lấy rồi cúi đầu liếc nhìn, tôi lập tức ngăn lại: “Nhưng mà! Không được xem ảnh thẻ của tôi!”

Cậu ta đã nhanh tay giơ lên trước rồi, tôi cố với thế nào cũng không tới.

Xem xong, cậu ta còn cố tình hỏi:

“Đây là lúc cậu mới nhập học hả?”

“Tất nhiên rồi.”

Cậu ta nhìn ảnh, khẽ cong môi cười, chẳng hiểu sao nụ cười ấy lại khiến tôi thấy hơi hoảng loạn.

“Tôi đi trước đây!”

“Đợi đã.”

Thẩm Gia Diễn nhét lại thẻ cơm vào túi áo tôi: “Ngốc à, giữ mà đi ăn đi. Tôi không thiếu hai bữa đó đâu.”

16

Tôi mặc áo khoác của cậu ta, lấy cơm ở căn-tin xong liền quay về ký túc xá.

“Lạc Lạc à, cậu có biết hồi nãy vì cậu mà mình phải đ/a/u đ/ớ/n trong nhà vệ sinh bao nhiêu không? Cuối cùng mình còn phải ráng nhịn đau bỏ cuộc giữa chừng, thế mà cậu lại bảo không cần nữa là sao hả…”

Tôi chân thành đề nghị: “Vậy… hay là cậu quay lại ngồi tiếp đi?”

“Giờ thì có muốn cũng không ra được nữa rồi.” Cô ấy vừa nói vừa chú ý đến chiếc áo khoác trên người tôi, hai mắt lập tức sáng rực lên: “Khoan đã, cái áo này không phải kiểu con trai mặc à?”

“Ừ.”

“Nhìn còn thấy quen quen nữa… Chẳng lẽ là của Thẩm Gia Diễn?”

“Đúng rồi, không sai đâu.”

“Trời má ơi! Cậu dám ăn trộm áo khoác của Thẩm Gia Diễn luôn hả?”

“…”

Cái logic gì vậy trời.

“Sao có thể là ăn trộm được? Rõ ràng là mình mượn mà, cậu ta tình cờ đi ngang qua lớp mình nên mình hỏi mượn thôi.”

Mặc dù chính x/a/c thì là “đi ngang rồi quay lại”.

Tôi vừa thay quần xong bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Tống Tiếu Tiếu hớn hở chạy lại, vẻ mặt hóng chuyện không che giấu nổi: “Rốt cuộc hai người sao rồi hả? Mau mau báo cáo cho tổ chức biết rõ tình hình đi!”

Tôi vừa giặt áo khoác vừa kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra lúc trưa.

Cô ấy lập tức tạo dáng như thám tử lừng danh Conan: “Vậy thì, sự thật chỉ có một!”

Ngón tay cô ấy chỉ thẳng vào tôi, giọng dõng dạc:

“Thẩm Gia Diễn thích cậu! Chính cậu đó, Giang Lạc! Cậu sắp trở thành người con gái đầu tiên của "Vua cô độc” bá đạo trong trường chúng ta rồi!”

Tôi nghiêm túc chỉnh lại: “Tiếu Tiếu à, cơm có thể ăn linh tinh nhưng lời thì không thể nói bừa đâu nhé.”

“Nhưng mà hai năm nay mình chưa từng thấy cậu ta đối xử với ai giống như đối với cậu.”

“Biết đâu cậu ta chỉ là người thích giúp đỡ người khác thôi…”

Tống Tiếu Tiếu không nói không rằng đặt luôn một cái gương trước mặt tôi: “Ây dô, cậu tự soi đi, khóe miệng sắp nứt tới sau gáy rồi đó.”

“Thật á?” Tôi đưa tay sờ nhẹ khóe miệng.

Nhưng trong lòng lại ngọt như đường tan ra…

C/h/ế/t thật.

Hình như tôi… thực sự rung động rồi.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận