Nói chứ chạm mặt trực tiếp, tôi không gánh nổi.
[Không dám nhận à? Vậy chờ đến lúc khai giảng đi.]
Từ hôm đó trở đi, hễ lên lớp là tôi cẩn t/h/ậ/n như đi trên băng mỏng, mỗi lần học đều phải kiểm tra mic ba lần bảy lượt sợ lại lỡ miệng lật thuyền lần nữa.
Cả đời, không, cả học kỳ này thôi.
Cố gắng nhịn là qua được.
Không sợ, không sợ!
4
Thế nhưng một tuần sau.
Tôi ngẩn người nhìn thông báo đi học lại mà trường vừa gửi.
Đây rốt cuộc là sự sụp đổ của đạo đức hay là mất hết tính người mới có thể gửi ra một thông báo lạnh như tiền thế này?
Mặc dù Thẩm Gia Diễn có lẽ chỉ nhìn thấy mặt tôi qua màn hình video nhưng tôi vẫn quyết định… đổi kiểu tóc.
Thậm chí còn đặc biệt nhờ Tống Tiếu Tiếu kiểm tra một lượt, cô ấy vỗ n/g/u/c cam đoan: “Yên tâm đi, mình mới liếc qua còn suýt không nhận ra cậu nữa là. Thẩm Gia Diễn chắc chắn không nhận ra nổi đâu, mình dám cá luôn!”
5
Cuối cùng cũng đến ngày học thể chất.
Tôi thấp thỏm không yên bước tới sân bóng rổ.
Trên sân đã có không ít nam sinh đang tập trung ở đó chơi bóng. Tôi đứng lấp ló ở cổng lén lút dùng ánh mắt quét khắp sân như kẻ trộm tìm mục tiêu.
Đúng lúc ấy, phía sau truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng bóng nảy lộp bộp trên mặt đất.
“Bạn học, cậu đứng chắn đường tôi rồi đấy.”
Tôi quay đầu lại lập tức chạm mắt với gương mặt đẹp trai đầy vênh váo của Thẩm Gia Diễn.
Cậu ta nhuộm tóc màu đỏ sẫm, một tay xoay bóng điệu nghệ, cổ tay trắng lạnh, cả người toát ra vẻ ngông cuồng khó ai địch nổi.
Ngay khi tôi còn đang vì số phận bấp bênh của mình mà lo lắng toát mồ hôi thì cậu ta chỉ khẽ liếc tôi bằng đuôi mắt một cái rồi chẳng nói gì mà cùng đám bạn bước thẳng vào trong.
Tôi sững lại một chút.
Sau đó khẽ nhếch môi cười.
Hehe.
Có vẻ tạo hình của tôi hôm nay thành công không tưởng, Thẩm Gia Diễn không nhận ra tôi.
Thế là, tôi hít sâu một hơi tự tin bước chân vào sân vận động, tinh thần phơi phới đi chào hỏi mọi người.
Có người nhắc đến vụ hôm nọ tôi quên tắt mic, tôi giơ tay lên nghiêm trang nói: “Các vị, tôi đã rửa tay gác k/i/e/m, xin đừng khơi lại chuyện xưa.”
Nhưng ngay lúc ấy, điện thoại tôi hiện lên thông báo tin nhắn mới từ Thẩm Gia Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=2]
[Cậu đang ở đâu?]
Cái quái gì vậy trời?
Không lẽ cậu ta thật sự muốn cho tôi xem tận mắt luôn hả?
Hay là định tính sổ tôi vụ lần trước?
Tôi căng thẳng nhìn về phía đằng xa, đúng là cậu ta đang đứng đằng kia.
Tôi vội vàng nhắn lại: [À… hôm nay tôi không đi học, xin nghỉ rồi.]
Đúng lúc đó, có người gọi tên tôi.
“Giang Lạc.”
Tôi theo phản xạ giơ tay lên: “Có mặt!”
Thôi xong…
Toang…rồi…
Là Thẩm Gia Diễn giở trò!
Cậu ta bước thẳng tới chỗ tôi, sải bước dài nhanh như gió, nhếch môi cười khẩy: “Bạn học Giang à, cậu thật sự nghĩ là chỉ cần vén mái lên một chút, rụt cổ lại một tẹo là tôi không nhận ra cậu hả?”
6
Gặp chuyện không được hoảng, cũng không được sợ, nghĩ đến đây, tôi lập tức ưỡn cổ đứng thẳng người lên.
Rồi tôi phát hiện ra, mình chỉ cao đến… ngang n/g/u/c cậu ta.
Người xưa nói đúng, giơ tay không đ/á/n/h người đang cười.
Vậy nên tôi ngẩng đầu, nặn ra nụ cười mà tôi cho là thân thiện và rạng rỡ nhất:
“Đúng vậy, là tôi đây. Mắt nhìn của Thẩm ca thật tinh!”
Cậu ta cụp mắt, giọng lành lạnh chẳng thèm nể mặt: “Vốn dĩ đã rất tốt.”
Tức c/h/e/c! Câu nói của người xưa không có tác d/u/n/g gì hết!!
“Cậu… xin nghỉ à?”
“Haha, đùa cậu tí thôi mà…”
Tôi cười gượng, tranh thủ chống chế luôn vụ học online hôm trước: “Lần trước cũng chỉ là đùa tí xíu thôi, đùa xíu thôi mà…”
Nhưng vừa nhìn vào ánh mắt cậu ta, giọng tôi… yếu dần, yếu dần.
Cậu ta cười: “Đùa xíu? Cái đó mà gọi là “xíu” được sao? Tôi thấy đùa cũng to đấy.”
7
Đúng lúc đó, thầy thể chất huýt còi tập hợp.
Âm thanh ấy với tôi chẳng khác nào tiếng nhạc trời cứu rỗi tâm hồn.
Đám con trai lập tức tự giác đi về hai hàng cuối cùng, Thẩm Gia Diễn cao như vậy chắc chắn là đứng hàng cuối cùng rồi.
Tôi đang định lẻn lên hàng đầu cho an toàn thì số phận bất ngờ bóp c/h/ặ/t cổ họng tôi, Thẩm Gia Diễn túm lấy mũ áo của tôi, kéo tôi lại như xách gà con, lôi thẳng tôi ra đứng trước mặt cậu ta.
“Đi đâu đấy, nhóc lùn?”
Nhóc… nhóc lùn…
Tôi tức muốn xì khói mà không dám phát tác: “Tôi… tôi lên trên xếp hàng.”
Cậu ta lười biếng đáp: “Cứ đứng trước mặt tôi, không được đi đâu hết.”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận