Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NỮ PHỤ THÌ ĐÃ SAO?

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-04-10 22:36:51
Phiên ngoại • Triệu Phú

01

Nhớ lại thì, lần đầu tiên Triệu Phú gặp Tống Ngữ có lẽ là vào năm năm tuổi.

Mẹ Triệu có mối quan hệ rất tốt với Tống Uẩn. Một ngày cuối tuần nọ, Tống Uẩn dẫn theo cô cháu gái năm tuổi Tống Ngữ đến nhà họ Triệu chơi.

Đó là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đến vậy.

Lúc ấy, Triệu Phú không phải là một đứa trẻ thông minh, thậm chí, ngoại trừ việc học thì những chuyện khác cậu đều khá ngốc nghếch.

Cậu liếc nhìn miếng bánh dâu tây trên bàn, rồi lựa ra quả dâu to nhất, đỏ nhất, đưa cho Tống Ngữ.

"Cho cậu này."

Quả dâu tây dính đầy kem, làm tay Triệu Phú lấm lem.

Tống Ngữ nhìn chằm chằm vào quả dâu trong tay cậu, hơi cau mày ghét bỏ.

Nhưng cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy dâu tây, sau đó cầm lấy khăn ướt mà người giúp việc đưa tới, lau sạch tay cho mình và Triệu Phú.

"Bẩn quá, mình không thích." Cô bé nói với Triệu Phú.

Triệu Phú mơ hồ gật đầu như thể đã hiểu, rồi lại cầm lên quả dâu lớn thứ hai trên bánh đưa cho cô.

"Cái này cũng cho cậu."

Tống Ngữ: "……"

Thằng nhóc này đúng là ngốc mà.

Thôi vậy, dù sao cũng là con nhà bạn của cô, vẫn nên tỏ ra thân thiện một chút.

Thế là cô bé lặng lẽ nhận lấy quả dâu, lại cầm khăn lên lau tay cho Triệu Phú một lần nữa.

Họ hoàn toàn không để ý rằng, hai người lớn đứng bên cạnh đã sắp cười đến phát điên rồi.

02

Mười bảy tuổi, Triệu Phú vẫn là một nam sinh trung học vừa thuần khiết vừa ngốc nghếch, ngoại trừ chuyện học hành thì những thứ khác đều chẳng tinh ranh chút nào.

Nhưng không sao cả, vì đã có Tống Ngữ.

Tống Ngữ dạy cậu cách đối nhân xử thế — đi tiệc xã giao thì đừng nói nhiều, người khác cười với cậu là vì muốn lấy lòng, khi có người mời r/u/o/u thì chỉ cần nhấp nhẹ một ngụm là đủ thể hiện sự nể mặt, quà biếu dù thích hay không cũng đừng bộc lộ quá rõ ràng, vì tham cái lợi nhỏ thì sẽ chịu thiệt lớn… Dù sao nhà cậu cũng giàu nứt đố đổ vách, muốn gì mà chẳng mua được.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=13]


Dần dà, trong giới thượng lưu bắt đầu lan truyền một tin đồn — Thái tử gia nhà họ Triệu có tính cách lạnh lùng, không dễ lấy lòng.

Người duy nhất có thể nhận được sự ưu ái của cậu, chỉ có vị tiểu thư nhà họ Tống, cô bạn thanh mai trúc mã của cậu.

Dù lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng hễ liên quan đến Tống Ngữ, Triệu Phú liền không ngại ra mặt che chở cho cô.

Ai nấy đều cho rằng nhà họ Tống lần này đã thực sự bám được cành cao.

Thế nhưng không ai biết rằng — Triệu Phú là tự nguyện làm "tiểu đệ" của Tống Ngữ.

Cha mẹ cậu thấy hai người thân thiết, mà Tống Ngữ lại xuất sắc như vậy, không có điểm nào để chê, thế nên cũng nảy ra ý định tác hợp cho hai đứa.

Khi hỏi ý kiến Triệu Phú, cậu nghĩ một lúc, rồi chạy đến hỏi Tống Ngữ.

"Tống Ngữ, cậu có muốn số cổ phần của mình không?"

"Mình lấy cổ phần của cậu làm gì?"

Tống Ngữ mười bảy tuổi đã trổ mã rực rỡ, càng lớn càng xinh đẹp, chỉ là khi cau mày trông vẫn giống hệt lúc bé.

"Mình không thể tự kiếm được à? Cậu đừng để bị người ta lừa, năm phần trăm cổ phần kia đáng giá lắm đấy, giữ chặt trong tay cho mình, nghe rõ chưa?"

Triệu Phú gật đầu, sau đó về nhà nói với cha mẹ—

"Con muốn tặng năm phần trăm cổ phần của mình cho cô ấy."

Năm phần trăm cổ phần, là một con số khổng lồ.

Nhưng với cậu mà nói, đó là tất cả những gì cậu có thể cho cô.

03

Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Phú nghe theo lời khuyên của Tống Ngữ, ra nước ngoài du học.

Lúc đầu, ngày nào cậu cũng gọi điện cho cô.

Về sau, dần dần trở thành chỉ có cậu nhắn tin cho cô.

Tống Ngữ lúc nào cũng bận rộn, lại thêm chênh lệch múi giờ, thế nên mỗi lần nói chuyện cũng chẳng được bao lâu.

Nhưng không sao, cún con giỏi nhất là chờ đợi mà!

Tống Ngữ hôm nay nhắn lại cho cậu một câu "Ngủ ngon", vui!

Tống Ngữ hôm nay nói cô cũng vừa ăn mỳ Ý sốt thịt bằm, vui!

Tống Ngữ hôm nay bảo rằng cô đã tranh thủ nghe thử bài hát cậu đề cử, vui!



Suốt hai năm trời ở nước ngoài, mọi niềm vui của Triệu Phú đều đến từ Tống Ngữ.

Vậy nên khi trở về nước, ngay tại khu chợ đêm, vừa nhìn thấy Tống Ngữ đang bán xúc xích hun khói—

Cậu không thể kiềm chế được cảm giác đau lòng đến tận x/u/o/n/g t/ủ/y.

Công chúa mà cậu nâng niu từ bé đến lớn, cậu sao có thể cam lòng để cô phải chịu cảnh này?

Nguyên tác cốt truyện gì chứ, kiếp trước bị t/a/i n/a/n xe gì chứ — tất cả đều cút sang một bên!

Từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ rời xa Tống Ngữ nữa.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận