Trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Tôi muốn ôm anh.
Muốn nói thích anh.
Càng lúc càng gần—
"Triệu Phú!"
Anh quay đầu lại, nhìn thấy tôi, khóe môi bất giác cong lên —
Ngay giây tiếp theo, một chiếc xe lao đến như điên.
Tài xế chính là Triệu Lẫm, bộ dạng râu ria xồm xoàm, ánh mắt đầy c/u/ồ/n/g l/o/ạ/n.
"Đi c/h/e/c đi! Tất cả đi c/h/e/c hết cho tôi!"
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên nhớ đến câu nói của Tống Nhiễm ban nãy.
"Nếu anh cứ ở bên Tống Ngữ, có khả năng anh sẽ c/h/e/c đó! Anh không sợ c/h/e/c à?"
Vì Triệu Phú quay lại nhìn tôi nên anh không để ý phía sau.
Đã không còn kịp nữa rồi.
Tuyệt vọng dâng trào trong mắt tôi.
Hóa ra, dù có vùng vẫy thế nào, cái vòng lặp c/h/e/c tiệt này vẫn không chịu buông tha tôi sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp nói thích anh mà…
"Rầm!"
Chiếc xe đ/a/m thẳng vào cột điện bên đường, m/a/u văng đầy kính chắn gió.
Tôi kinh hoàng nhìn Tống Nhiễm đứng chắn trước mặt Triệu Phú.
Ngay khoảnh khắc xe sắp đ/a/m vào hai người họ, dường như có một thế lực vô hình nào đó đã kéo lệch hướng xe, khiến nó chỉ sượt qua bên cạnh.
Tôi lập tức lao đến.
"Tống Nhiễm! Triệu Phú! Hai người không sao chứ?"
Tống Nhiễm sợ đến mềm nhũn cả chân, thấy tôi liền nhào vào lòng tôi, giọng run lẩy bẩy.
"Nguyên tắc đầu tiên của hào quang nữ chính: nhân vật chính sẽ không dễ dàng c/h/e/c."
Vừa dứt lời, cô ấy bật khóc nức nở.
"Nhưng vẫn đáng sợ quá đi mất! Huhu!"
Tôi ôm lấy cô ấy, trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi.
Nếu không phải nhờ hào quang nữ chính của Tống Nhiễm, rất có thể Triệu Phú đã c/h/e/c giống kiếp trước.
May quá.
May mà lần này anh vẫn còn sống.
Tôi quay sang nhìn Triệu Phú.
Cậu ấy đứng lặng nhìn chiếc xe bị đ/a/m bẹp phía trước, đôi mắt mở to, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
Giây tiếp theo, anh nhíu mày thật chặt—
Rồi đột nhiên, mắt nhắm lại, cả người đổ rầm xuống đất, bất tỉnh.
Tôi: "...!"
C/h/ế/t tiệt!
Quên mất là anh sợ m/a/u!
14
Trong lúc chờ kết quả kiểm tra ở b/ệ/n/h viện, Tống Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn.
"C/h/ế/t tiệt, lần này chắc chúng ta đã thoát khỏi nguyên tác rồi đúng không? Không thể nào còn bất ngờ nào nữa nhỉ? Triệu Lẫm đ/a/m xe thảm thế kia, chắc chắn không thể nào mà một thai ba đứa được nữa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=11]
Không không không, cũng chưa chắc, hắn là nam chính mà, có khi cũng giống em, có hào quang nhân vật chính..."
Giây tiếp theo, cô ấy bật dậy, đẩy cửa lao thẳng ra hành lang.
"Em thật sự không muốn một thai ba đứa đâu!"
Tống Nhiễm đột nhiên nổi điên khiến tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chạy mất.
Lúc này, những b/ệ/n/h nhân trong các phòng khác cũng nghe thấy tiếng động, tò mò ló đầu ra. Bọn họ nhìn theo bóng lưng Tống Nhiễm chạy như điên, sau đó lại quay sang nhìn tôi.
Tôi: "..."
Nhanh chóng đóng cửa phòng b/ệ/n/h lại.
Nhưng vừa quay đầu lại, tôi đã chạm mắt với Triệu Phú.
Không biết anh tỉnh lại từ khi nào, ánh mắt vẫn còn mơ màng, môi hơi hé mở, dường như sắp lên tiếng—
"Xin lỗi, đã làm phiền cậu, thiếu gia."
Thư ký của nhà họ Triệu đột nhiên vội vã đẩy cửa bước vào.
"Tin từ phòng phẫu thuật bên kia vừa báo về, nói rằng c/h/a/n t/h/u/o/ng của Nhị gia quá nghiêm trọng, mặc dù đã giữ được tính mạng nhưng khả năng cao sẽ trở thành người thực vật, tỷ lệ tỉnh lại gần như bằng không..."
"Cái gì!"
Tống Nhiễm không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, hai mắt sáng rực.
"Ý anh là Triệu Lẫm sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa đúng không? Tôi cũng không cần cưới anh ta rồi sinh ba đứa nữa đúng không?"
"Hả?"
Thư ký hơi ngẩn ra.
"Chắc... chắc vậy..."
Sau đó, dường như anh ấy nhớ ra điều gì đó.
"Nhị gia vẫn còn một số bất động sản và mặt bằng thương mại, nếu như về sau không tỉnh lại..."
"Nếu anh ta không tỉnh lại thì mấy thứ đó đương nhiên sẽ thuộc về vị hôn thê của anh ta rồi."
Triệu Phú lên tiếng, c/a/t ngang lời thư ký, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý với Tống Nhiễm.
"Phải không?"
Tống Nhiễm lập tức cảm thấy thắt lưng không còn đau, đầu cũng không còn nhức, ngay cả chuyện vừa phát điên ngoài hành lang cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"À đúng đúng đúng! Tôi là vị hôn thê của anh ta mà! Aiya, nghe nói anh ta không thể tỉnh lại được nữa, tôi thật sự rất đau lòng đây... Nhưng mà, khi nào thì có thể làm thủ tục sang tên bất động sản và mặt bằng vậy?"
Có thể thấy rõ nụ cười trên mặt cô ấy sắp nứt ra luôn rồi.
Nhìn cảnh này, tôi và Triệu Phú liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được cười.
Chờ đến khi thư ký và Tống Nhiễm rời đi, trong phòng b/ệ/n/h cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn Triệu Phú đang nằm trên giường, lành lặn nguyên vẹn, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống được.
"Bây giờ thì tốt rồi, xem như chúng ta đã hoàn toàn thoát khỏi nguyên tác."
"Ừm."
Triệu Phú gật đầu, sau đó bất ngờ vươn tay, nắm lấy tay tôi.
Anh ngước mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng đến mức không thể tin được.
"Vậy bây giờ, em có thể nói thích anh chưa?"
Tôi sững người.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi vừa rơi nước mắt, vừa bật cười.
"Phải, em thích anh."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thật sự... rất thích, rất thích."
(Toàn văn hoàn.)
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận