Là xã hội này đã áp đặt đủ loại định kiến lên chúng tôi — người phụ nữ tốt là người thế nào, người phụ nữ tốt thì phải ra sao...
Thế nhưng, vốn dĩ phụ nữ trên thế gian này, mỗi người đều có sự rực rỡ riêng.
Tôi là một người phụ nữ xuất sắc.
Tống Nhiễm cũng vậy.
Tống Uẩn cũng vậy.
Vậy nên, cuối cùng — đây là chiến thắng của chúng tôi.
12
Tống Uẩn chỉ ở lại vài ngày rồi chuẩn bị quay về nước ngoài.
Hôm tiễn cô ra sân bay, tôi, Triệu Phú và Tống Nhiễm cùng đi.
Trên đường, hai người kia vẫn như mọi khi — cãi nhau không ngừng. Tôi suy nghĩ một lúc, rồi quay sang hỏi:
"Cô ơi, hay là cô ở lại luôn đi?"
"Năm xưa cô bắt buộc phải ra nước ngoài, nhưng giờ đã có con và Tống Nhiễm ở đây, cô hoàn toàn có thể ở lại mà. Coi như giúp bọn con một tay nhé?"
"Cô không có hứng ở lại làm công cho mấy đứa đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=10]
Tống Uẩn đùa: "Vả lại, cô cũng quen với cuộc sống bên kia rồi, chi nhánh công ty cũng không thể thiếu cô được."
Mãi đến khi vào phòng chờ, Triệu Phú đi gửi xe, còn Tống Nhiễm thì đi mua nước. Tôi đẩy hành lý đến trước mặt Tống Uẩn, định bụng thuyết phục thêm lần nữa—
"Con có biết vì sao lần này cô về không?"
Cô cười hỏi.
Tôi lắc đầu. Đúng là trước đó cô không hề nói gì với tôi.
"Vì cô muốn đích thân trao vương miện cho con."
Giây phút ấy, ánh mắt cô nhìn tôi—
Giống hệt ánh mắt của tất cả những người mẹ trên thế gian này khi nhìn con mình.
"Năm đó, trước khi cô đi, con ôm chân cô, khóc lóc cầu xin cô đừng rời xa..."
"Bây giờ, đứa trẻ ấy cuối cùng cũng trưởng thành rồi, đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và xuất sắc."
Cô giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Tống Ngữ, cô tự hào về con."
Vừa dứt lời, tôi không thể kìm nén được nữa, vành mắt đỏ hoe.
Hồi nhỏ, có vô số đêm tôi trằn trọc không ngủ được, ôm gối chạy sang phòng cô.
Mỗi lần như thế, Tống Uẩn đều mỉm cười mở cửa, dịu dàng hỏi tôi:
"Muốn ngủ cùng cô không?"
Rõ ràng, năm đó cô và ba Tống là đối thủ tranh giành quyền thừa kế.
Nhưng cô vẫn luôn dành cho tôi sự dịu dàng như thế.
Với tôi mà nói, trên thế gian này — tình yêu dịu dàng nhất, luôn luôn đến từ những người phụ nữ.
13
Tiễn Tống Uẩn xong, tôi quay lại tìm Triệu Phú và Tống Nhiễm.
Từ xa đã thấy hai người bọn họ đứng bên cạnh xe, cãi nhau không ngừng.
Theo lời Tống Nhiễm, đây là cuộc chiến giữa fan đ/ộ/c h/a/i và fan chân chính, còn tôi là nhân vật chính.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn vào màn hình điện thoại, chắc chắn không còn dấu hiệu vừa khóc nữa mới bước tới.
Vừa đến gần, tôi đã nghe Tống Nhiễm nói: "Nhưng nếu anh cứ ở bên Tống Ngữ, có khả năng anh sẽ c/h/e/c đó!"
"Anh không sợ c/h/e/c à?"
Tim tôi đột nhiên trầm xuống.
Cô ấy đang nói về nội dung nguyên tác.
Đến thời điểm hiện tại, tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi vận mệnh bị nhà họ Tống tống vào b/ệ/n/h viện tâm thần của mình.
Nhưng còn Triệu Phú thì sao?
Ở kiếp trước, anh đã c/h/e/c vì cứu tôi trong một vụ t/a/i n/a/n xe hơi.
Trái tim tôi như rơi vào hầm băng, tôi bắt đầu suy tính xem liệu có nên tìm cách gửi Triệu Phú ra nước ngoài thêm vài năm nữa không.
Ngay lúc đó, tôi nghe anh nói —
"Không sợ."
Giọng nói kiên định đến mức không ai có thể nghi ngờ.
"Tôi sẽ luôn luôn ở bên Tống Ngữ."
"Cô ấy là công chúa kiêu hãnh, vậy thì tôi sẽ là cận thần trung thành nhất của cô ấy."
Giây phút lời này cất lên, ngay cả Tống Nhiễm cũng có chút xúc động.
"Anh thật sự khiến tôi khóc mất thôi, ít nhất cũng phải tưởng tượng mình là hoàng tử chứ?"
Triệu Phú lại nhìn cô ấy như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
"Nhưng có phải công chúa hay không, chẳng phải là do cô ấy quyết định sao?"
Tôi sững người tại chỗ.
Vành mắt vừa khô ráo lại bất giác đỏ lên.
Tên ngốc này...
Trên đời sao lại có người tốt đến mức này chứ?
Tốt đến mức khiến tôi không nỡ phụ lòng anh.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía Triệu Phú.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận