28 Phiên ngoại
(1) Cuộc sống chung hằng ngày
Yêu nhau hai năm từ hồi còn trong trường, tình cảm giữa hai đứa tôi ngày càng ổn định.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi liền thuận theo lẽ tự nhiên mà dọn về sống chung, kiểu sống chung mà cả hai bên gia đình đều biết rõ ràng.
Một hôm sau bữa tối.
Tôi kéo nhẹ vạt áo anh: “Chuyện là… thật ra em đã nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi…”
“Nếu muốn hôn anh thì nói thẳng ra đi, đừng có ngại ngùng thế được không?”
“Không phải cái đó!”
“Vậy là cái nào?”
“Em muốn sờ…”
Thẩm Gia Diễn lập tức vén áo lên: “Xin mời, toàn bộ là của em.”
Tôi hết chịu nổi: “Anh đợi em nói xong có c/h/e/c đâu! Ý em là… em muốn sờ đầu anh từ lâu rồi!”
Với một người thấp bé như tôi, có thể chạm tới đầu của “đại ma đầu” này là một cảm giác vô cùng… thành tựu.
Thẩm Gia Diễn thở dài một tiếng, trưng ra vẻ mặt “anh thật hết cách với em” rồi bế tôi ngồi lên đùi mình: “Nào nào, sờ đi.”
Chưa nói đến chuyện gì khác, riêng cái khoản nghi thức trang trọng này thì anh đúng là không bao giờ thiếu.
Vì vậy, tôi giơ móng vuốt lên, tác oai tác quái trên đầu anh một trận, vò cho tóc anh rối bù.
Bình thường anh luôn ra dáng ngầu lòi, phách lối là thế vậy mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi im mặc tôi giày vò.
Bộ dạng bất lực ấy khiến tôi không nhịn được liền ôm lấy mặt anh hôn mấy cái liền.
Anh chụp lấy cổ tay tôi.
Những đầu ngón tay ấm nóng của anh khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng cọ xát.
Anh ghé sát tai tôi, giọng như dụ dỗ: “Được rồi, tới lượt anh.”
“……”
Hu hu.
(2)
Phần lớn thời gian, anh gọi tôi là “bảo bối”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-kh-c-p-nh-t&chuong=10]
Khi bị tôi chọc giận, anh sẽ gọi đầy đủ họ tên tôi, Giang Lạc.
Còn lúc trêu chọc hay định gây sự thì anh lại gọi tôi là nhóc lùn.
Tôi quyết tâm phải phản đối cái biệt danh cuối cùng này!
Tôi thấy đã đến lúc cho anh một bài học.
“Không được gọi em là nhóc lùn nữa.”
“Tên đó mà anh còn dám gọi nữa thử xem!” Tôi quyết định dùng biện pháp b/a/o l/u/c để đe d/o/a, giơ nắm đ/ấ/m to như cái bánh bao ra trước mặt anh.
“Thấy nắm đ/ấ/m này không? Nếu anh còn gọi như vậy nữa, em sẽ…”
Thẩm Gia Diễn dang tay ra, nhẹ nhàng bao lấy nắm đ/ấ/m của tôi, kéo tôi vào lòng: “Em sẽ làm gì nào?”
“Em sẽ xử đẹp anh!”
Anh cố tình làm bộ đáng ăn đòn, cười cợt: “Ui, anh sợ quá đi~ Cầu xin em tha cho anh nha~”
“Cầu cũng vô ích!”
Dứt lời, tôi lập tức nhào tới định bóp mặt anh đến méo xệch.
Ai ngờ anh lại đứng dậy.
Chênh lệch chiều cao giữa hai đứa lập tức hiện rõ mồn một.
Anh vẫn đứng đó, vẻ mặt như thể sẵn sàng mặc tôi “xử lý” nhưng miệng lại cố tình k/h/i/e/u khích: “Thế bây giờ em định “xử đẹp” anh kiểu gì?”
Tôi kiễng chân lên, vòng tay qua cổ kéo anh cúi xuống, khẽ c/ắ/n nhẹ môi anh một cái rồi nghiến răng nói: “Em sẽ bám lấy anh cả đời, tiêu tiền của anh, dùng con người của anh!”
Không những không sợ, anh còn bật cười sung sướng bế bổng tôi lên rồi hôn tới tấp: “Vậy thì đúng là… điều anh mong còn không được nữa là.”
“……”
(3) Góc nhìn của Thẩm Gia Diễn
1.
Một ngày nọ năm hai đại học, xe buýt nội khu chật ních người làm người ta chật đến phát cáu.
Hình như tội giẫm phải cái gì đó.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn đang đứng: “Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu, tôi không đau mà.”
Giọng cô ấy mềm nhẹ, nhìn qua cũng khá ngoan.
2.
Lúc cúi đầu, tôi vô tình liếc thấy khung chat WeChat của cô ấy.
Ban đầu tôi không định nhìn lén tin nhắn người khác nhưng… tôi lại thấy tên mình ở đó.
[Tôi trúng số độc đắc rồi, Thẩm Gia Diễn đứng ngay bên cạnh tôi. Người gì mà đẹp trai muốn xỉu mà tôi lại chẳng thấy rõ mặt cậu ta!!]
[Nhờ cái xe buýt chật như nêm này, trán tôi suýt chạm vào cơ n/g/u/c của cậu ta luôn, trời ơi.]
[Tôi c/h/e/c chắc rồi, lại còn nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn với cậu ta nữa chứ.]
[Cậu ta vừa nói xin lỗi tôi, tôi không nhịn được mà “giả vờ ngoan hiền”.]
Bảo sao lúc nãy cô ấy nói chuyện lại có vẻ ngoan thế, tôi không nhìn ra nổi cô ấy có khía cạnh “hoang dã” đến vậy.
Tôi vô tình nhìn thấy chính mình phản chiếu qua cửa sổ kính.
Tôi sững lại một giây.
…Tại sao khóe môi tôi lại đang nhếch lên thế kia?
3.
Từ hôm đó trở đi, sáng thứ Ba và thứ Sáu hằng tuần, tôi đều thấy cô ấy trên xe buýt nội khu.
Cô ấy rất thích lén lút liếc nhìn tôi, nếu bị tôi phát hiện thì lập tức cúi đầu vờ như đang bấm điện thoại.
Ngón tay lướt liên tục, không biết đang gõ cái gì.
Tôi chờ.
Chờ đến khi cô ấy không nhịn được nữa mà chủ động bắt chuyện với tôi.
Nhưng chưa kịp đợi đến lúc đó thì trường gửi thông báo, toàn bộ sinh viên phải về nhà học online.
Tôi hối hận vì đã không chủ động nói chuyện với cô ấy. Ít nhất cũng nên xin WeChat để trò chuyện vài câu.
Thật là tiếc.
4.
Trong tiết thể chất học online, có người quên tắt mic, nói tôi “chơi không nổi”.
Không phải là cô ấy thì là ai nữa?
Cuối cùng cũng để tôi tóm được rồi.
Thích quần thể thao xám à? Vậy tôi mặc là được chứ gì.
Tôi đứng dậy khỏi khung hình học online.
“Tôi…”
Thì ra cô ấy tên là Giang Lạc.
Tôi lập tức vào group lớn của lớp tìm ra WeChat cô ấy rồi gửi lời kết bạn.
5.
Cô ngốc này đến giờ vẫn nghĩ tôi bị “lời c/h/e/m gió trong tiết học online của cô ấy hấp dẫn, còn đắc ý vô cùng, hễ nhắc lại chuyện đó là lại nhếch miệng cười cợt trước mặt tôi: “Em giỏi ghê chưa~”
Thật sự không làm gì được cô ấy.
Chỉ có ban đêm mới trị được sự “vênh váo” ấy một chút.
Dù sao thì, cô ấy đã nhắc đến chuyện đó một lần, tôi cũng phải “chứng minh” rõ ràng lại một lần: Tôi chơi được, và chơi tới luôn.
6.
Sau này, chúng tôi có một đứa con.
Khi con hỏi về chuyện ba mẹ yêu nhau như thế nào, cô ấy còn bịa hẳn một phiên bản “ngôn tình trong sáng” hoàn toàn mới: “Lúc đó là năm hai đại học. Mẹ con chăm chỉ học hành, nghiêm túc giơ tay phát biểu trong lớp.
Ba con đi ngang qua bị sự chăm chỉ của mẹ làm cho cảm động thế là theo đuổi mẹ con nhiệt liệt.
Rồi mẹ cũng thích ba nên mới đồng ý.”
“Ba ơi, có thật vậy không ạ?”
“…Ừ, mẹ con nói đúng đấy, chính x/a/c luôn.”
Tôi còn có thể làm sao nữa chứ?
Vợ là do mình theo đuổi về thì cả đời phải cưng chiều thôi.
–HẾT–
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận