11
Nghe nói Chu phủ muốn dời mộ cố phu nhân trước về từ đường, kết quả chưa đến đỉnh núi, đã gặp mưa lớn và sạt lở.
Những người dời mộ ấy đã suýt bị mất mạng.
Tin đồn trong thành càng truyền càng mạnh, con đường làm quan của Chu Thụy cũng bị ảnh hưởng, triều đình quyết định cử quan phụ mẫu mới đến nhậm chức.
Ngày đó Chu Thụy tức giận đùng đùng đến viện của bà bà, chưa vào cửa đã hét: "Mẫu thân, sao người luôn trốn mãi không chịu ra gặp con!"
Ma ma không cản được hắn ta, hắn ta vừa vào cửa đã thấy mặt mày bà bà xanh như tàu lá, hai má hóp vào, bụng lại to lên và nhô ra!
Chu Thụy kinh ngạc: "Mẫu thân, người thực sự bị như lời đồn nói sao?"
"Con à!" Bà bà thấy Chu Thụy đến, run rẩy đưa tay ra, nhưng Chu Thụy làm như không thấy.
Lúc này Chu Thụy không còn vẻ nóng nảy lúc đến, giọng lạnh đi, hắn ta nhìn mẫu thân của mình nằm trên giường, ánh mắt không chút ấm áp.
"Mẫu thân, mẫu thân có biết không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=10]
Hôm nay con bị cách chức rồi. Mẫu thân từng nói, trinh tiết của nữ nhân là quan trọng nhất..."
"Đồ hỗn láo! Con cũng không tin mẫu thân sao?" Bà bà tức giận, mặt đỏ bừng!
Chu Thụy ngồi xuống nắm tay bà bà, "Mẫu thân, chỉ có hai lời đồn về người mà thôi. Một là nói mẫu thân có thai, hai là nói oan hồn của Mai Nương đến báo thù." Nói đến đây, Chu Thụy dùng sức: "Mẫu thân, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, gút mắc là ở mẫu thân đó!"
Chu Thụy lộ vẻ nghiêm khắc, bà bà hiểu ý của hắn ta, nuôi con mấy chục năm, lần đầu hắn ta khiến bà ta cảm thấy lạnh lòng. Bà ta muốn vùng ra khỏi tay hắn ta, nhưng cứ như kiến muốn lay chuyển cây.
“Mẫu thân, phụ thân con mất sớm. Mẫu thân khổ cực nuôi dưỡng con đến giờ, người thực sự muốn thấy con mất tất cả vì người sao?"
Lúc này bà bà nước mắt đầm đìa, không muốn nói nữa.
Chu Thụy đặt tay bà ta vào trong chăn, còn chu đáo kéo góc chăn cho bà ta.
Chu Thụy đi rồi, ánh mắt trống rỗng của bà bà nhìn theo bóng lưng hắn ta, không biết đang nghĩ gì.
Sáng sớm hôm sau, bà bà đuổi tất cả a hoàn và ma ma đi, một mình treo cổ tự vẫn trong phòng.
Ngay khi bà ta sắp tắt thở, Lan Nương đã phá cửa xông vào, cứu bà ta.
"Mẫu thân, mẫu thân đang làm gì thế?"
"Lan Nương, con cứ để ta chết đi, ta sống thì chỉ làm liên lụy Thụy Nhi mà thôi!"
Lúc này ấn đường của bà bà đen kịt, mặt xanh như tàu lá, không còn vẻ kiêu hãnh của phu nhân quyền quý ngày xưa.
Lan Nương ôm bà ta, nói: "Mẫu thân đừng vội, con có cách."
"Thật sao?" Bà bà ngừng khóc, trong mắt lóe lên hy vọng.
"Mẫu thân, mẫu thân còn nhớ chuỗi hạt con cầu cho người không?" Lan Nương giơ tay bà bà lên, chuỗi hạt vẫn còn trên cổ tay bà ta.
"Khi xưa con lên núi cầu nó, Tịch Không đại sư thấy con chân thành. Nói rằng chỉ có hóa giải nhân quả, mới có thể tránh họa."
"Mai Nương đã chết, làm sao ta hóa giải nhân quả đây?"
"Đại sư nói, người chỉ cần một mình đi canh mộ cho Mai Nương, canh cho đến khi nàng ấy hết hận."
Bà bà giằng tay khỏi Lan Nương: "Ta là trưởng bối của ả ta, làm sao có thể để ta đi canh mộ cho ả ta! Hơn nữa, ta làm sao biết được khi nào ả ta mới hết hận!"
Lan Nương kéo thân thể bà ta lại, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, nếu mẫu thân muốn sống sót, chúng ta chỉ có cách này mà thôi!"
"Con đã sửa xong căn nhà tranh trên núi Nam cho mẫu thân, mẫu thân hãy đi đi. Về chỗ phu quân, con sẽ giấu giúp người."
Dưới sự dụ dỗ của Lan Nương, bà bà thật sự đã đến Nam Sơn canh mộ cho ta.
Từ khi bà ta "mang thai", bụng thường xuyên đau quặn, sống không bằng chết. Sau khi canh mộ cho ta, ngoại trừ bụng vẫn to chưa giảm thì thân thể dần dần khá hơn.
Bà ta thật sự nghĩ rằng nhờ canh mộ cho ta mà được tha thứ, nên càng chăm chỉ, thường xuyên quét lá rụng, thường dâng lên lễ vật.
Những điều này ta và Bạch Cốt đại nhân đều thấy rõ, ta nhìn ánh mắt hy vọng và cầu lòng của bà ta mỗi khi nhìn ngôi mộ ta, không khỏi cười khẩy.
"Khi ta còn sống, bà ta biết con trai mình thích nam tử, sợ ta không an phận. Nên thường khuyên bảo ta, nữ nhân phải coi trọng trinh tiết, mất trinh tiết thì nên chết đi. Nhưng hôm nay đến lượt bà ta, bà ta lại biết cách sống nhơ nhuốc!"
"Khoan dung với mình, nghiêm khắc với người, vô sỉ đến cùng cực, kết cục hôm nay cũng là do bà ta tự chuốc lấy." Bạch Cốt đại nhân lạnh lùng bổ sung.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận