7
Chu Thụy đã tái hôn, cưới dưỡng nữ của nhà họ Tô, muội muội trên danh nghĩa của ta.
Nàng ấy vốn là con gái của quản gia già, năm đó quản gia già đi cùng phụ thân ta buôn bán ở phương nam, gặp phải cướp núi, rồi ông ta đã đỡ một nhát dao cho phụ thân ta.
Trước khi chết, quản gia già nhờ phụ thân ta chăm sóc đứa con gái duy nhất, nên nhà họ Tô đã nhận nàng ấy làm con gái nuôi, đổi tên thành Tô Lan.
Lan Nương khác với ta, ta là công cụ liên hôn được nhà họ Tô nuôi dưỡng, nên phải ở trên lầu cao, suốt ngày tiếp nhận giáo huấn nghiêm khắc.
Nhưng Lan Nương chỉ là tấm bảng hiệu danh tiếng của nhà họ Tô, người nhà họ Tô không thật sự quan tâm đến nàng ấy. Tuy là tiểu thư, nhưng thực chất nàng ấy chỉ đóng vai trò quản gia nội phủ.
Quản gia già có ơn cứu mạng với phụ thân ta, nhưng giờ đây người nhà họ Tô vẫn đẩy đứa con gái duy nhất của ông ta vào hố sâu biển lửa, chỉ để củng cố mối quan hệ lợi ích giữa họ và nhà họ Chu.
Ta đã gặp Lan Nương vài lần, nàng ấy là một cô nương vô cùng hoạt bát, trong mắt có vẻ sống động mà ta không có.
Nhìn thấy đoàn hỉ sự mười dặm, ta nhớ đến những thủ đoạn bà bà dùng để đối phó với ta, lo lắng cho số phận của Lan Nương.
"Ngươi lo lắng cho nàng ấy ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=6]
Giọng Bạch Cốt đại nhân vang lên bên tai ta.
"Ừm."
"Vậy chúng ta vào phủ theo nàng ấy đi."
Ta đứng tại chỗ khẽ động đậy, ngập ngừng mở lời: "Bà bà ta có thờ Phật vàng ở trong phủ, ta là oan hồn, e rằng không thể đến gần."
Bạch Cốt đại nhân cười: "Yên tâm đi, Phật vàng không che chở kẻ ác, ngươi cứ đi vào là được."
Đêm tân hôn của Lan Nương giống như ta năm xưa, bị đối xử lạnh nhạt.
Đêm đầu tiên khi ta kết hôn, ta đã nhịn đói, ngồi đợi Chu Thụy rất lâu.
Đến tận đêm khuya Chu Thụy mới chậm chạp đi vào, mũ che mặt còn chưa vén lên đã mắng ta một trận, hắn ta nói:
"Ngươi là người tự nguyện gả đến Chu phủ thì phải giữ lễ tiết, đừng mong ước những thứ không thuộc về ngươi."
Rồi hắn ta đuổi ta xuống giường, đêm đó ta ôm lấy mình, ngồi xổm bên giường, rơi vào hoài nghi và bối rối vô tận.
Nhưng Lan Nương khác với ta, nàng ấy vừa vào phòng đã tự vén mũ che mặt, cầm hạt dẻ và long nhãn trên bàn ăn.
Khi Chu Thụy đến thấy dáng vẻ của cô ấy, hừ lạnh một tiếng: "Tô phủ dạy con gái như vậy sao? Đúng là đồ man rợ vô lễ."
Lan Nương liếc hắn ta một cái, nói: "Ngươi là một cây gậy khuấy phân, lại nói với ta về lễ tiết sao?"
"Ngươi! Ăn nói bậy bạ!"
"Ngươi tức cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải là người khuấy phân, mà là người bị khuấy? Ây da~ Bây giờ ngươi còn có thể kẹp phân được nữa không?"
Lan Nương làm động tác bịt mũi, vẻ mặt ghê tởm.
Chu Thụy đỏ mặt tía tai, hắn ta cãi không lại Lan Nương nên đành vung tay áo bỏ đi. Lan Nương thấy hắn ta đi rồi, mới từ từ rửa mặt đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Chu Thụy như vậy, Chu Thụy tự coi mình là danh sĩ thanh lưu, thường làm bộ làm tịch, luôn cao cao tại thượng khắc khe với người khác.
"Không ngờ Lan Nương lại... Hào hiệp như vậy."
"Ngươi định nói nàng ấy hỗn láo đúng không, không phải nàng ấy quá hỗn láo, mà là do ngươi quá nhút nhát! Cái tính nhút nhát này của ngươi lại giống một người quen của ta."
"Nhưng sao Lan Nương lại biết Chu Thụy là..."
Bạch Cốt đại nhân thở dài, trong mắt mang theo chút không nỡ: "Thực ra đây đã là chuyện mọi người đều biết."
Đúng vậy, Chu Thụy thường ra vào Tượng Cô Phong Tổ, làm sao có thể giấu được, chỉ là bà bà và Chu Thụy tự lừa dối mình, còn những người khác đều tự thầm hiểu rõ.
Tô phủ làm thương nhân, Chu phủ làm quan, Tô phủ vốn là hạng cuối, làm sao có thể dễ dàng lấy được mối quan hệ thân thích với Chu phủ.
Tô phủ bán con gái để cầu vinh, những người khác không quan tâm đến số phận của một nữ nhân yếu đuối, là do ta quá ngốc mà thôi!
Nhưng rõ ràng Lan Nương biết đây là hố sâu biển lửa, tại sao nàng ấy vẫn nhảy vào!
"Đừng nghĩ nhiều quá."
Giọng nói của Bạch Cốt đại nhân kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ: "Hãy xem ngày mai Lan Nương sẽ đối phó với bà bà ác độc của cô như thế nào!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận