Ta kết hôn với Chu Thụy đã ba năm mà chưa có thai. Bà bà gọi bà con bạn bè đến để tiến hành nghi lễ "vỗ hỉ" cho ta.
Ta bị đánh đến mức suýt chết, đêm đó Chu Thụy kéo ta đi ân ái, rồi quả nhiên sau đó ta đã có thai.
Ngày ta sinh nở khó khăn, bà bà sai người đặt ta lên lưng trâu để rung đứa trẻ ra.
Ta biết, rõ ràng họ muốn giết ta!
Bởi vì phu quân ta hoàn toàn không thích nữ nhân!
Ta chạy về nhà mẹ đẻ cầu cứu, nhưng ca ca ta lại nói: "Một đứa muội muội vô dụng sẽ không có nhà mẹ đẻ!"
Ngày hôm đó trời mưa như trút nước, ta thất thểu đi lang thang bên bờ sông Liễu, lại thấy một bộ bạch cốt.
Bộ bạch cốt ấy cất tiếng nói: "Ta là Bạch Cốt Tinh, có thể tạo ra huyết nhục."
1
Năm mười lăm tuổi ta thành hôn với Chu Thụy, thành thân được ba năm rồi mà vẫn không có con.
Bà bà ngược đãi ta, đánh mắng, sỉ nhục, gây khó dễ là chuyện thường ngày.
Giữa mùa đông lạnh giá, bà ta muốn uống trà pha từ nắm tuyết đầu tiên, bà ta nói chỉ có tuyết như vậy mới sạch sẽ trong suốt.
Bà ta bắt ta canh tuyết, thế nên ta phải thức trắng đêm này qua đêm khác, đứng trong sân đợi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống.
Vì thế ta đã bị mắc bệnh hàn, bà ta véo tai ta, mắng ta là đồ gà mái không biết đẻ trứng.
Giữa mùa hè nóng nực, bà ta muốn ăn chuột tre non nhất, bà ấy nói chuột tre sinh con vào mùa xuân, đến mùa hè mới lớn, lúc này thịt của nó thơm ngon nhất.
Thế là bà ta đuổi ta lên núi phía sau nhà, bắt ta chờ bên hang chuột để bắt chuột tre vào giữa đêm hôm khuya khoắt, muỗi cắn khiến da ta sưng từng mảng một.
Bà ta nói ta xấu xí như con cóc, hoàn toàn không xứng với nhi tử của bà ta.
Chu Thụy chứng kiến hết tất cả, nhưng hắn ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề động lòng.
Thực ra ba năm qua ta không có con, lỗi hoàn toàn không phải ở ta, mà là ở Chu Thụy, vì hắn ta hoàn toàn không thích nữ nhân!
Ngày đó trong phòng sách của Chu Thụy, ta thấy hắn ta và nam kỹ trong thanh lâu quấn quýt lấy nhau, lòng ta như bị sét đánh.
Hóa ra sau khi thành hôn lâu như vậy, hắn ta hoàn toàn không muốn ân ái với ta là vì lý do này đây.
Ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó nói về điều này, để níu kéo trái tim phu quân, ta từng uống đủ loại thuốc để điều trị cơ thể, ta học cách cư xử của nam kỹ đó, thậm chí học cả phòng trung thuật của những người đoạn tụ!
Đêm đó ta ăn mặc hở hang, đợi hắn ta trong thư phòng, nhưng hắn ta lại nói: "Tô thị, ngươi đúng là đồ đê tiện khiến ta ghê tởm!"
Hắn ta không quan tâm ta đang ăn mặc không kín đáo, vô tình đẩy ta ra ngoài cửa.
Sau khi bà bà biết chuyện này, bà ta nói ta phong hóa bại tục, bắt ta quỳ trong từ đường suốt cả một đêm.
Ta khóc giải thích lý do với bà bà, trong lúc căng thẳng, ta đã nói ra chuyện Chu Thụy là người đoạn tụ.
Bà bà tức giận tát ta một cái thật mạnh, lúc đó ta chỉ thấy mình hoa mắt chóng mặt.
Trong tiếng ù ù, ta mơ hồ nghe thấy bà bà nói: "Ngươi đúng là ả độc phụ, bản thân không có bản lĩnh giữ trái tim phu quân, lại còn dám vu khống sự trong sạch của con ta."
Nhìn vẻ mặt bà ta ngoài hung dữ trong sợ hãi, ta chợt hiểu ra, hóa ra bà ta vẫn luôn biết, cả nhà họ đều giấu ta chuyện này.
Rõ ràng bà ta biết lỗi không có con không phải ở ta, nhưng vẫn lấy lý do này để dày vò ta.
Ta quỳ trong từ đường suốt cả đêm, sáng hôm sau, bà bà đến từ đường xem ta còn quỳ không.
Nữ tỳ phía sau bà ta bưng cháo gạo và bánh bao trắng, ta đói lắm nhưng không dám nhìn nhiều.
Tuy vậy bà bà lại đột nhiên trở nên khác thường, bà ta nhìn ta, dịu dàng nói: "Mai Nương, chắc con đói lắm rồi phải không, mau ăn đi con."
Được bà bà cho phép, ta mới dám cầm lấy bánh bao, nhai nuốt từng miếng nhỏ.
Bà bà đứng trước mặt ta, ánh mắt đánh giá tấm lưng cong của ta, giọng nói thờ ơ: "Mai Nương à, con đừng trách ta, phu thê cùng vinh cùng nhục, cùng được cùng mất. Nếu tiếng tăm của Thụy nhi không tốt thì cũng không có lợi gì đối với con phải không?"
"Ta biết, những năm qua ta đã nghi oan cho con rồi. Chỉ cần con sinh cho nhà họ Chu một nam hài, mẫu thân sẽ không làm khó con nữa."
Nước mắt trong mắt ta không kìm được rơi xuống từng giọt một, thấm ướt cả bánh bao, ta ăn vào, rõ ràng nó có vị đắng.
"Mẫu thân, phu quân con hoàn toàn không muốn đồng sàng cộng chẩm với con, thế thì làm sao con có thai được."
Bà bà lạnh lùng liếc ta, tay lại dịu dàng đặt lên đỉnh đầu ta: “Ta tự có cách, Mai Nương có nghe nói đến 'vỗ hỉ' không?"
Chiếc bánh bao trong tay ta "bịch" một tiếng rơi xuống đất, ta khóc lóc: "Mẫu thân, người muốn con chết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-ng-xu-n-s-n&chuong=1]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận