Còn những ngày tháng của tôi lại ngọt ngào mỹ mãn vô cùng.
10
Bố mẹ tôi khỏe mạnh, con gái ngoan ngoãn nghe lời. Nhờ ký ức kiếp trước, công ty dưới sự điều hành của tôi cũng phát triển hưng thịnh.
Dưới sự cố ý đè nén của tôi, Lý Vũ Phong mãi chỉ là một nhân viên nhàn rỗi, vô dụng.
Vì anh ta chẳng mang lại được cái gọi là “ngày mai tươi đẹp” như đã hứa, Thiến Thiến chờ đợi đến phát sốt ruột, dần mất kiên nhẫn.
Một kẻ đàn bà lẳng lơ như ả, khi đối mặt với cám dỗ lớn hơn, nói gì đến trung trinh thủy chung.
Rất nhanh, Thiến Thiến đã bị một diễn viên tôi sắp xếp từ trước quyến rũ thành công.
Tôi lén chụp lại cảnh ấy, gửi ảnh nặc danh cho Lý Vũ Phong.
Quả nhiên, sự nghiệp thất bại, tình trường cũng nát bét, Lý Vũ Phong lập tức phát điên, tức giận chất vấn Thiến Thiến.
Thiến Thiến thay đổi hẳn thái độ nhu thuận thường ngày, không hề khách khí mà mắng thẳng vào mặt anh ta: “Anh vẽ bánh vẽ hơn chục năm rồi, bà đây nghe đủ rồi! Con thì chẳng thấy mặt, tiền cũng chẳng có nổi một xu!”
“Bà đây sống như chuột cống chui rúc trong bóng tối, không ngẩng nổi đầu, kiểu ngày tháng này bà đây chịu hết nổi rồi!”
Nói đoạn, ả xách chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, xoay người định bỏ đi.
Lý Vũ Phong mắt đỏ ngầu ngăn lại. Thiến Thiến giễu cợt:
“Đồ phế vật vô dụng, ngay cả trái tim bà đây cũng không giữ nổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-s-b-o-v-con&chuong=10]
Đồ rác rưởi!”
Nói xong, ả giáng thẳng một cái tát lên mặt Lý Vũ Phong:
“Đồ vô dụng, nhìn thấy anh là bà đây phát tởm!”
Nghe tiếng lòng thật sự của Thiến Thiến, Lý Vũ Phong hoàn toàn hóa điên, túm lấy con dao hoa quả bên cạnh, đâm tới tấp.
Thiến Thiến giãy giụa, kêu cứu thảm thiết, nhưng hắn ta đã đỏ mắt, căn bản không thể dừng lại.
Chẳng mấy chốc, ả gục xuống đất, máu trào ra từ miệng, không còn hơi thở.
Lý Vũ Phong ôm đầu ngồi sụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Anh ta vội kéo tấm thảm che xác Thiến Thiến, lau sạch đôi tay dính máu rồi ra mở cửa.
Trước mặt là một bé gái quần áo rách rưới, ánh mắt sợ hãi nhìn anh ta: “Chú… chú là bố của cháu sao?”
Trong lòng có quỷ, Lý Vũ Phong tát thẳng vào mặt con bé: “Ở đâu ra con nhỏ ăn mày dám gọi bậy là bố! Cút ngay, còn lải nhải tao đánh ch.ết mày!”
Đứa bé ấy chính là con tiện chủng đã lớn. Nó run rẩy chìa ra mấy tờ giấy cầm chặt trong tay:
“Đây là kết quả giám định huyết thống giữa cháu và chú, chú xem đi.”
Lý Vũ Phong thoáng liếc qua, mắt trợn trừng như sắp rớt con ngươi.
Anh ta cứ ngỡ đây là đứa con bị mình vứt bỏ, ai ngờ trên báo cáo lại ghi rõ: nó còn có quan hệ huyết thống với cả Thiến Thiến!
Lý Vũ Phong sụp đổ, ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy mấy tờ giấy.
Chợt anh ta bừng tỉnh, vội rút điện thoại định gọi cho tôi hỏi cho ra lẽ.
Nhưng đã muộn. Vài bóng người lập tức lao tới, đè chặt anh ta xuống đất.
Không sai, chính tôi báo cảnh sát.
Ở đồn, Lý Vũ Phong kiên quyết không khai, chỉ gào muốn gặp tôi mới chịu mở miệng.
Tôi làm theo theo ý anh ta, ăn vận lộng lẫy, ngồi đối diện.
Trước mắt tôi là một kẻ râu ria xồm xoàm, mặt mày tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao trừng trừng, khát khao một lời đáp.
Tôi im lặng. Cuối cùng, Lý Vũ Phong chịu không nổi, bật thốt: “Có phải… là cô làm không?”
Tôi lạnh lùng nhếch môi: “Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Rồi tôi đứng dậy rời đi, sau lưng vang vọng tiếng gào thảm thiết của anh ta.
Nhờ camera trong nhà ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội, dù Lý Vũ Phong ngoan cố chối tội, cuối cùng vẫn bị kết án tù chung thân vì tội cố ý gi.ết người và tội trọng hôn.
Tại sao không phải án tử?
Bởi chính tôi đã thuê cho Lý Vũ Phong luật sư giỏi nhất. Ch.ết chưa phải kết thúc, sống mới là sự dày vò lớn nhất.
Khi tòa tuyên án, cảnh sát áp giải anh ta lên xe tù.
Con tiện chủng nhào tới, gào thét: “Đồ vô dụng! Chính mày hại ch.ết mẹ tao, còn hại tao khổ sở! Sao mày không ch.ết đi cho rồi?!”
Lý Vũ Phong mấp máy môi định nói gì đó, nhưng đã bị áp giải đi.
Hy vọng anh ta tận hưởng trọn vẹn những tháng ngày “tươi đẹp” trong ngục tù.
Còn con tiện chủng, vì chịu đày đọa quá nhiều trong ổ ăn mày, mang đủ thứ bệnh.
Năm nó mười tám tuổi, cảnh sát lần theo manh mối tôi cung cấp mới giải cứu được.
Nó cầm kết quả giám định tôi gấp rút sắp đặt, hớn hở chạy tới nhận cha.
Nó vốn đã chuẩn bị tinh thần để trở thành “bạch phú mỹ”, nào ngờ chỉ vài phút trước, cha ruột vừa gi.ết ch.ết mẹ ruột.
Thật thú vị biết bao!
Con tiện chủng ấy còn quá nhỏ, không gánh nổi cú sốc kinh hoàng. Bệnh tình nhanh chóng trầm trọng, vì không được chữa trị kịp thời, chẳng bao lâu thì toi đời.
Khi nghe tin nó ch.ết thảm, tôi đang cùng con gái đi du học.
Ngắt điện thoại, tôi cười sảng khoái. Con gái tò mò hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vui vậy?”
Tôi đứng trong ánh nắng ấm áp, mỉm cười bí ẩn: “Ác nhân đều đã xuống địa ngục, thế gian này mới quang đãng trong lành.”
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận