Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ SẼ BẢO VỆ CON

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:39:03
Tôi hừ lạnh: “Chúng ta đều là người trưởng thành, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu việc. Nhà và xe đều do bố mẹ giúp đỡ mua.”
“Bây giờ đến cả bỉm cũng muốn xin tài trợ, tôi không có mặt dày đến thế.”
“Công ty chọn người dựa trên năng lực, thay vì mơ tưởng thăng chức, anh nên tập trung làm việc cho tốt. Là vàng thì sớm muộn cũng sẽ sáng.”
“Đợi khi nào anh thăng chức tăng lương, lúc đó mua bỉm nhập khẩu cũng chưa muộn.”
Lý Vũ Phong bị tôi chặn họng thì sầm mặt, không nói được gì.
Sợ tôi phát hiện, anh ta chỉ còn cách quay đầu sang nựng nịu con nghiệt chủng kia.
Đúng là không biết xấu hổ!
Ăn của tôi, uống của tôi, cướp đi con gái tôi, giờ còn định dùng tiền mồ hôi nước mắt của tôi và bố mẹ để nuôi cái thứ tiểu tiện nhân ấy.
Cái loại gen rác rưởi và đồng lương còm cõi kia mà còn mơ dùng bỉm nhập khẩu à? Nằm mơ đi!
Thăng chức tăng lương?
Có muốn ăn ở miễn phí luôn không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-s-b-o-v-con&chuong=5]

Tôi còn có thể tặng thêm cho anh một chiếc vòng bạc nữa đấy!
5
Tôi quay người đi, không muốn để tầm mắt mình bị vấy bẩn thêm nữa.
Nghĩ đến đứa con gái ruột thịt bặt vô âm tín, tim tôi lại nhói buốt như dao cắt.
Còn con tiểu tiện nhân kia lại chính là kết tinh tình yêu của Lý Vũ Phong và con hồ ly kia, anh ta quý như châu như ngọc, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải bưng bát ngồi cạnh nôi để canh chừng.
Năng lực của chú Vương quả nhiên không phải tầm thường, chẳng bao lâu đã truyền tin cho tôi.
Con gái tôi đã bị Lý Vũ Phong vứt cho đám ăn mày ven đường.
Chúng dắt theo mấy đứa trẻ tàn tật đi ăn xin, nếu con gái tôi không kịp được cứu về, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh con bé sẽ phải chịu đựng những khổ sở tàn nhẫn thế nào.
Sau khi biết tin tức mới nhất, tôi lập tức nhờ bố sắp xếp cho Lý Vũ Phong đi công tác bàn dự án.
Tôi vẽ cho hắn một chiếc bánh vẽ thật lớn, chỉ cần giành được dự án này, anh ta sẽ có cơ hội thăng chức.
Vì “tương lai tươi đẹp” với con hồ ly kia, Lý Vũ Phong miễn cưỡng buông bỏ tiểu tiện nhân, xách hành lý đi công tác.
Trong mắt đám ăn mày, tất cả trẻ con đều là cây rút tiền, chẳng ai chăm sóc tử tế. Trên mặt đứa nào cũng dính đầy vết bẩn, chẳng còn nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Tôi giả vờ đưa tiểu tiện nhân đi hóng gió, giao nó cho chú Vương đã chờ sẵn, còn mình đẩy chiếc xe nôi trống rỗng quay về trung tâm ở cữ.
Tôi khóa trái cửa phòng, cắn chặt môi, khẩn cầu ông trời phù hộ để chú Vương thuận lợi, mau chóng đưa con gái tôi trở lại bên cạnh.
Có lẽ chư Phật nghe thấy lời cầu khấn của tôi.
Điện thoại vang lên, ba tiếng rồi tắt, đó chính là ám hiệu đã hẹn từ trước.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại đứa con gái ruột thịt mà ngày đêm khắc khoải nhớ mong.
Con gái tội nghiệp của mẹ, cuối cùng mẹ cũng có cơ hội bù đắp hết thảy những gì đã thiếu nợ con.
Tôi hóa trang kín kẽ, chờ ở điểm hẹn.
Chỗ chú Vương chọn rất chuyên nghiệp, không có một chiếc camera giám sát nào.
Chúng tôi mỗi người đẩy một chiếc xe nôi giống hệt nhau. Tôi cúi xuống giả vờ buộc dây giày, đứng dậy thì bàn tay đã đặt lên xe nôi của người vừa đi sát qua.
Tôi ép mình đè nén sự phấn khích trong lòng, tiếp tục đẩy xe đi về phía trước.
Tôi biết lần này làm sạch sẽ đến mức thiên y vô phùng, Lý Vũ Phong tuyệt đối không tài nào phát hiện.
Trở về trung tâm ở cữ, đôi tay run rẩy của tôi phải mất rất lâu mới mở được tấm chắn trên xe nôi.
Nhìn con gái nhỏ bé cuộn tròn bên trong, trái tim tôi như vỡ ra thành từng mảnh.
Tôi tham lam ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say, đôi lông mi dài, cái miệng nhỏ xinh cong cong y hệt như hình dung trong đầu tôi bao năm.
Dù toàn thân lấm lem cũng chẳng thể che giấu nổi sự đáng yêu của con. Bộ quần áo thay thế của tiểu tiện nhân mặc lên người con bé lại rộng thùng thình.

Bình Luận

0 Thảo luận