Đứa con gái mà tôi luôn xem như châu ngọc, hóa ra lại chỉ là một kẻ giả mạo.
Con gái ruột của tôi thì bị chồng vứt vào ổ ăn mày.
Đứa tiện nhân kia mặc toàn hàng hiệu, lấp lánh châu báu, còn con tôi thì quần áo rách rưới, đến cơm cũng chẳng đủ ăn.
Nó được đi du học để tô điểm cho tương lai, còn con tôi lại mù chữ, chẳng biết một con chữ nào.
Thậm chí, khi con gái tôi trốn khỏi hang sói, cố gắng trở về nhận lại người thân, chồng tôi còn giấu tôi, tàn nhẫn đuổi con bé đi.
Trong cơn tuyệt vọng, con bé lầm lũi bước đi dưới mưa lớn, cuối cùng bị một tài xế xe tải say rượu tông ngã giữa đường.
Khi tôi biết được sự thật và muốn đòi lại công bằng cho con, thì chính đứa tiện nhân ấy lại đẩy tôi xuống dòng sông lạnh lẽo. Trước khi ch.ết, tôi trơ mắt nhìn chồng khoác tay bạch nguyệt quang của hắn, còn đứa giả mạo kia thì ôm chặt hắn trong lòng.
“Cảm ơn em đã nuôi dạy con gái anh xuất sắc như vậy.”
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay lại khoảnh khắc con gái vừa mới chào đời.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ bảo vệ con bé đến cùng!
1
Tôi vùng vẫy điên cuồng trong dòng nước lạnh buốt đến thấu xương.
Đến tận khoảnh khắc tắt thở, vẫn không một ai đến cứu tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng được linh hồn mình tách ra khỏi thân xác!
Tôi không cam tâm!
Tôi thật sự hận đến tận xương tủy!
Lý Vũ Phong mà tôi yêu sâu nặng thế nhưng lại lén lút phản bội tôi suốt bao năm.
Đứa con gái tôi nâng niu như trân bảo, hóa ra lại là con riêng của anh ta và bạch nguyệt quang Mã Thiến Thiến.
Trước lúc tôi ch.ết, tiếng cười ngạo mạn của Mã Thiến Thiến cứ mãi vang vọng bên tai.
Trước mắt tôi đỏ lòm, tựa như dòng máu tràn ngập khắp nơi khi con gái ruột tôi lìa đời.
Nếu có thể làm lại, tôi thề phải báo thù rửa hận, vì bản thân tôi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-s-b-o-v-con&chuong=1]
và vì con gái!
Ngay lúc ấy, bên tai dường như vang lên tiếng khóc non nớt của trẻ sơ sinh…
Tôi gắng sức mở đôi mí nặng trĩu.
Trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.
Đây là… bệnh viện sao?
Chẳng phải tôi đã ch.ết chìm dưới sông rồi ư?
Tôi chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, cách bày trí có phần cũ kỹ, như đã từng thấy ở đâu đó.
Đột nhiên, một cơn đau nhói xé bụng khiến tôi bật tiếng kêu.
“Bảo bối, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm mẹ sợ muốn ch.ết!”
Mẹ?
Tôi nhìn kỹ, đúng là mẹ tôi, nhưng lại trẻ hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ…
Tôi đã sống lại rồi sao?
Mặc kệ cơn đau, tôi bật dậy như cá quẫy.
“Mẹ, con gái con đâu rồi?”
Kiếp trước, chính lúc tôi còn đang mê man sau sinh, Lý Vũ Phong mới nhân cơ hội tráo đổi con gái tôi.
Một đời này, tôi tuyệt đối không để bọn chúng gian kế đắc ý!
Mẹ dịu dàng giúp tôi lau mồ hôi trên trán, còn tôi thì nắm chặt lấy cánh tay bà.
“Mẹ, mau nói cho con biết, con đâu rồi?”
Mẹ không để ý sự khác thường, chỉ ôn tồn an ủi: “Ngoan nào, đừng nôn nóng. Y tá đưa con đi kiểm tra rồi lát nữa sẽ mang về thôi.”
“Con phải nằm yên, mới sinh xong không được bướng bỉnh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt mẹ: “Lý Vũ Phong đâu?”
Mẹ cười: “Nó đúng là hệt như bị con gái bỏ bùa, y tá chỉ đưa con bé đi kiểm tra thường lệ mà cũng phải đòi theo.”
Gì cơ?
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đến nỗi nghẹt thở.
Không!
Tuyệt đối không thể!
Đời này, tôi nhất định không để Lý Vũ Phong đắc ý thêm lần nào nữa!
Mặc kệ cơ thể chưa hồi phục, tôi nhảy xuống giường, chân trần lao thẳng ra ngoài.
Mẹ vội ngăn cản, tôi né người lách qua, vừa chạy đến cửa thì đụng phải một bóng người bước vào.
Là Lý Vũ Phong!
Anh ta ôm chặt đứa bé trong ngực, còn trừng mắt bất mãn với tôi.
Nhìn anh ta nâng niu con hoang kia, tôi chỉ thấy nghẹt thở, uất hận dâng lên đến đỉnh đầu.
Nếu cơn giận của tôi có thể hóa thành lửa thật, anh ta đã cháy thành tro ngay trước mặt tôi!
“Vợ à, sàn nhà lạnh lắm, em mau quay lại giường đi!”
Lý Vũ Phong đổi giọng, giả vờ dịu dàng quan tâm.
Anh ta tưởng mình che giấu khéo, nhưng tôi đã nhìn thấy rõ trong mắt anh ta ẩn giấu sự tàn nhẫn và chán ghét.
Mẹ đuổi theo, kéo tôi trở lại giường.
Vừa đặt tôi nằm xuống, Lý Vũ Phong đã đặt đứa con hoang bên cạnh.
“Vợ à, con đói rồi.”
Ngay sau câu nói, đứa nhỏ quả thật khóc ré lên.
Tôi lạnh lùng nhìn nó.
Chính con của tiện nhân kia, đứa đã cướp đi cuộc đời của con gái ruột tôi.
Nó chiếm chỗ, cướp hết tình yêu và mọi thứ đáng lẽ thuộc về con bé, thậm chí cuối cùng còn đẩy tôi xuống sông.
So với nó, mọi loài cầm thú cộng lại cũng không đáng ghê tởm bằng. Tôi đưa tay chậm rãi đặt lên cổ nó.
Tôi hận không thể bóp ch.ết nó ngay lập tức!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận