Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUYÊN KHÔNG LÀM BA NGƯỜI TA

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:19:35
Chưa đợi Trang Nhu lên tiếng, Chu Uẩn Nương đã òa khóc, lao tới túm lấy Hà Cô:
"Anh ăn nói hàm hồ! Tôi là tiểu thư khuê các, sao có thể làm chuyện bôi nhọ gia phong? Rõ ràng là anh phụ bạc tôi trước, còn không cho tôi gặp Tiểu Tức! Tiểu Tức của tôi..."
Hà Cô nhẫn nhịn, lại ném thêm mấy tờ ngân phiếu vào người cô ta: "Vẫn chưa đủ à? Phát điên xong thì biến đi."
Chu Uẩn Nương vừa khóc vừa cười, tiếng cười lạnh lẽo đến rợn người:
"Cái tên họ Hà kia, anh đúng là kẻ bạc tình bội nghĩa! Trên đời này không có ai độc ác hơn anh!"
Cô ta quay sang nhìn Trang Nhu, cười nhạt:
"Thế mà vẫn có khối ả ngu ngốc lao vào anh ta, đúng là chuyện nực cười nhất thế gian, ha ha ha!"
Hà Cô định nổi giận, nhưng bị Trang Nhu giữ lại.
Lúc này, con bé đã bình tĩnh hơn, nhìn Hà Cô chằm chằm:
"Sự thật thế nào, em sẽ tự điều tra. Nếu những gì cô ta nói là thật, chúng ta chia tay."
Hà Cô siết chặt tay con bé không buông, vẻ mặt uất ức:
"Tiểu Nhu, em thà tin một kẻ điên chứ không chịu tin người yêu mình. Đây là thứ tình yêu mà em nói sao?"
Ánh mắt Trang Nhu xao động, một lúc lâu sau, con bé mới đáp:
"Người trong sạch thì không sợ điều tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=7]

Nếu anh thực sự chưa từng làm những chuyện đó, sao phải vội vã thanh minh?"
Tôi khẽ nhếch môi, hài lòng nhìn con gái.
Hà Cô nghẹn lời, giọng nói dịu lại:
"Anh chỉ sợ có kẻ sẽ dùng thủ đoạn để chia rẽ chúng ta mà thôi."
Thế sao không trực tiếp đọc luôn số chứng minh thư của tôi đi?
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ xem con gái sẽ đáp lại ra sao.
Nó nhìn tôi, rồi lại nhìn Hà Cô, bỗng nhiên hỏi:
"Nếu dưới đất có vàng, anh có nhặt không?"
Hà Cô không hiểu ý: "Dĩ nhiên là nhặt."
Con gái tôi mỉm cười:
"Vậy nếu anh là một thỏi vàng ròng mà ai cũng muốn có, thì anh còn sợ cái gì nữa?"
Hà Cô: "..."
5
Chu Uẩn Nương đến tìm tôi, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Cảm ơn vì người của tôi đã cứu cô ta khỏi lưỡi dao bịt miệng của Hà Cô.
Tôi sắp xếp cho cô ta một chỗ ở trong phạm vi thế lực của mình, để cô ta tự kiếm sống, đồng thời cũng đưa cho cô ta một khoản tiền không nhỏ, xem như phần thưởng cho màn tố giác vừa rồi.
Đối diện với người phụ nữ yếu đuối, số phận bất hạnh này, tôi cố gắng làm dịu giọng nói:
"Chờ thời cơ thích hợp, tôi có thể giúp cô đưa Tiểu Tức về bên mình."
Động tác đếm tiền của Chu Uẩn Nương hơi khựng lại, khóe môi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng đầy quái dị:
"Đa tạ Trang lão gia, nhưng ngài đừng làm vậy. Tôi đã không còn xinh đẹp như thuở chưa lấy chồng, nếu còn vướng thêm một đứa con nhỏ, còn gã đàn ông nào chịu rước tôi nữa?"
"Còn về Tiểu Tức, nếu ngài thấy có ích thì cứ giữ lại, còn không thì cứ vứt nó đi, để nó tự sinh tự diệt cũng được."
Nói xong, cô ta nhét tiền vào người rồi rời đi.
Gió lùa qua sảnh đường, tôi khẽ kéo chặt áo.
Trang Nhu sai người sang châu lân cận điều tra thân thế của Tiểu Tức, Hà Cô lại chẳng hề phản đối.
Hắn không nóng vội, thậm chí còn nhàn rỗi mượn cớ tổ chức tiệc sinh nhật để mời Trang Nhu lên du thuyền.
Trước khi đi, con bé tìm đến tôi.
Lòng nó rối bời, sự nghi ngờ và tin tưởng đối với Hà Cô cứ giằng co mãi.
"Ba, con có nên đi không?"
Con bé không phải kẻ vô tình bạc nghĩa, cũng không quen suy đoán con người theo chiều hướng xấu nhất.
Tôi đặt vào tay con bé một món đồ nhỏ, lạnh buốt:
"Là ba của con, ba không ngăn cản con, cũng không khuyên nhủ con. Nhưng ba sẽ trao cho con một tấm khiên."
"Con đã trưởng thành, có quyền quyết định và cũng có nghĩa vụ gánh chịu hậu quả."
Trang Nhu gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trịnh trọng:
"Cảm ơn ba."
Bọn họ ra ngoài vào ban ngày, đến tận ba giờ sáng mới trở về, khiến cả biệt thự náo loạn.
Tôi chậm rãi bước xuống lầu, thấy tóc tai Trang Nhu rối bời, khuôn mặt tái nhợt căng cứng.
Vệ sĩ của tôi đang giữ chặt Hà Cô, cánh tay trái của hắn không ngừng nhỏ máu xuống sàn.
Xác nhận con gái vẫn an toàn, tôi ra hiệu cho bác sĩ gia đình gắp viên đạn ra cho Hà Cô.
Hắn tỏ vẻ tan nát và lo lắng cực độ:
"Bác, xin đừng trách Tiểu Nhu, cô ấy không cố ý làm con bị thương đâu, là do con quá nôn nóng."
Hắn giỏi nhất là đổ dầu sang lửa, giờ phút này để bảo toàn bản thân, hắn không ngại áp dụng chiêu này lên Trang Nhu.
Sắc mặt con bé thoáng chốc trở nên đặc sắc, giữa kinh ngạc, phẫn nộ và dao động đan xen lẫn lộn.

Bình Luận

0 Thảo luận