Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUYÊN KHÔNG LÀM BA NGƯỜI TA

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:18:54
Trang Nhu run lên.
Hà Tức lúc nào cũng hung hăng với người khác, nhưng lại sợ Hà Cô nhất. Nó lập tức cúi đầu trước A Bảo: "Xin lỗi."
A Bảo hiền lành, bao dung, dù vẫn còn bực bội nhưng vẫn nói: "Không sao."
Tôi xoa đầu A Bảo, hỏi: "Con thực sự tha thứ cho nó từ tận đáy lòng sao?"
A Bảo suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Con không thể tha thứ cho nó."
Tôi bảo: "Vậy thì đừng nói 'Không sao'. Xin lỗi là chuyện của nó, có tha thứ hay không là chuyện của con. Không phải cứ xin lỗi là con phải tha thứ. Có những chuyện, có những người, vốn dĩ chẳng đáng được tha thứ."
A Bảo gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Trang Nhu đứng bên cạnh nghe mà có vẻ trầm tư.
Sắc mặt Hà Cô không mấy dễ coi, còn Hà Tức thì gần như sụp đổ.
Hà Cô yếu ớt lên tiếng: "Bác à, chuyện của bọn trẻ thì người lớn đừng can thiệp nữa. Dù gì Tiểu Tức cũng chỉ là một đứa trẻ, mà trẻ con thì bản tính vốn lương thiện, chẳng qua nó nhất thời mắc lỗi thôi..."
"Trẻ con bẩm sinh lương thiện?" Tôi cười như không cười, "Phì."
"Cậu bảo ta đừng can thiệp, chẳng lẽ chính cậu không nhúng tay vào sao?"
Hà Cô nghẹn lời, đầu ngón tay dính máu khẽ run, gân xanh bên trán giật giật.
Tôi không buồn để ý đến hắn nữa, chỉ nắm tay A Bảo dẫn nó đi gặp bác sĩ.
Hà Cô ôm lấy vai Trang Nhu, nhẹ giọng nói gì đó.
Nội dung không khó đoán, chắc chắn là đang tìm cớ biện minh cho "cơn nóng giận" vừa rồi.
4
Hắn quá giỏi trong việc thao túng người khác.
Chỉ bằng vài ba câu, hắn đã khiến Trang Nhu mềm lòng.
Con bé có chút chột dạ khi nói, vừa nghịch cánh hoa anh đào vừa khẽ giọng: "Ba à, ba không biết đâu, anh ấy đối xử với con rất tốt."
Tôi day trán: "Hắn từng cứu mạng con sao?"
Trang Nhu tròn xoe mắt hạnh: "Sao ba biết?"
Tôi: "..."
Theo lời con bé kể, lần đầu gặp nhau, con bé suýt bị xe tông trúng, chính Hà Cô đã đẩy con bé ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuy-n-kh-ng-l-m-ba-ng-i-ta&chuong=5]

Sau đó, con bé bị một đám lưu manh để ý, cũng chính là Hà Cô xuất hiện như vị cứu tinh, thay con bé giải quyết mọi chuyện.
Lấy cớ lo lắng cho sự an toàn của con bé, hắn ngày ngày đưa con bé ra khỏi cổng trường, hộ tống lên xe, thậm chí còn thường xuyên mang đến những món ăn ngon cùng quà tặng đắt đỏ.
Trong mắt con bé, những điều này quả thực vô cùng lãng mạn.
Tôi chậm rãi nói: "Không bàn đến chuyện kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân hoàn toàn có thể được sắp đặt, hắn bằng lòng đối xử tốt với con chẳng qua vì con là con gái của Trang Hạc Sơn, vì cái giá hắn bỏ ra ít hơn nhiều so với những gì hắn nhận được."
Trang Nhu trừng to mắt, hai gò má vì tức giận mà ửng hồng: "Ba chẳng hiểu gì về anh ấy cả!"
Tôi khẽ cười: "Ba bây giờ chỉ muốn chấm dứt với hắn thôi."
Trang Nhu phồng má: "Anh ấy chỉ nhất thời sa sút, rồi một ngày nào đó, ba sẽ nhìn anh ấy bằng con mắt khác."
Để vớt vát lại ấn tượng, hai ngày nay Hà Cô hết tặng hoa lại mời gánh xiếc rong, dùng những phương thức tiết kiệm nhất để tạo ra giá trị cảm xúc cao nhất.
Vừa nghĩ đến bộ mặt của Hà Cô, tôi đã thấy cau mày, nghĩ đến là nhíu mày, thành ra vết nhăn giữa trán ngày càng hằn sâu.
Mười vị di nương luân phiên biểu diễn để dỗ tôi vui vẻ, người thì hát hí khúc, người thì múa, người thì nuốt dao.
Vậy mà tôi vẫn không nhịn được mà thở dài thườn thượt.
Các chị em di nương góp ý: "Hay là bọn em thay nhau thả thính hắn, để con bé Tiểu Nhu thấy rõ bản chất thật sự của hắn?"
Tôi nói: "Thật là một kế sách đê tiện - ta thích."
Thế là, các di nương thi nhau trổ tài.
Có người "vô tình" đánh rơi khăn tay ngay chân Hà Cô, có người kéo khóa váy sau lưng không lên nhờ hắn giúp, thậm chí có người còn cố ý phơi áo ngực trước cửa phòng hắn.
Nhưng thằng nhãi này cũng thật khéo léo, khăn tay thì dùng chân dẫm lên, khóa váy thì không kéo, áo ngực lại còn mang đi thiêu hủy.
Từng người từng người một đều thất bại quay về, cho đến khi Thập Di quay lại, thần sắc có phần khác lạ.
Cô ta kéo tôi vào phòng, ánh mắt lơ đãng, thấp giọng nói: "Hình như em ngửi thấy mùi thuốc phiện ở Bắc Uyển."

Bình Luận

0 Thảo luận