19
Tôi vô cùng hứng thú hỏi: "Hung dữ thế nào?"
"Ông ấy thường đánh mẹ, mắng em."
Tôi cau mày, liếc nhìn người phụ nữ mặc sườn xám: "Ông ấy giỏi lắm sao? Các người đều là ma mà cũng không đánh lại ông ấy?"
Tôi nói thẳng ra thân phận của cô bé, Phương Vọng Thư trợn tròn mắt.
Người phụ nữ mặc sườn xám có vẻ sợ hãi giống như con thỏ bị kinh hãi, ôm ngực nói: "Bố tôi dạy, phụ nữ phải tuân theo tam tòng tứ đức. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, tôi sao có thể động thủ với chồng?"
"Tam tòng tứ đức?" Tôi thản nhiên nói: "Không bao giờ yếu đuối, không bao giờ khuất phục, không bao giờ bỏ cuộc, đó là tam tòng mới; dũng cảm, tiến thủ, tham vọng, và ăn miếng trả miếng, đó là tứ đức mới. Bây giờ là thời đại mới, phụ nữ phải tuân theo tam tòng tứ đức mới."
Người phụ nữ mặc sườn xám ngạc nhiên: "Vị tiên sinh nào viết vậy?"
Tôi cười: "Là Mạc phu nhân viết.”
"Nếu cô muốn bảo vệ con gái, phải dũng cảm lên."
Sau khi họ rời đi, Phương Vọng Thư mắt đờ đẫn như hồn bị rút đi: "Họ thật sự là ma sao?"
"Đúng vậy." Tôi an ủi cậu ấy: "Không sao đâu, ma không đáng sợ, họ ăn xong người sẽ đi."
Phương Vọng Thư véo tôi một cái.
Tôi nghiến răng.
Không đau!
20
Đêm thứ tư, chúng tôi đang ngủ ngon thì trên lầu vang lên tiếng đập phá và chửi bới.
Âm thanh ngày càng lớn, kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
"Mày bày ra cái mặt gì với ông đây thế, không vui vì ông đây đi chơi gái về à?"
"Em không có không vui."
"Vậy thì cười đi, mặt mày nhăn nhó làm gì, khinh thường ông đây à?"
"Cười xấu thế, cười thêm cái nữa!"
"Em đang cười rồi, đừng bóp em nữa, đau quá."
"Không cho phép bố đánh mẹ!"
"Cút đi, đồ thua lỗ!"
"Đừng động thủ với con bé!"
"Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, tao là chồng mày, tao là bố nó, dạy dỗ chúng mày là lẽ đương nhiên!"
Tôi không chịu nổi nữa, xuống giường định lên lầu xem sao, đi ngang qua Phương Vọng Thư, cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Tôi mới phát hiện cậu ấy đã tỉnh, môi tái nhợt, trán đổ mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-xanh-chuyen-nghiep&chuong=7]
Tôi đau lòng vỗ nhẹ vào mặt cậu ấy: "Cậu ngoan ngoãn ngủ đi, đợi tôi về."
Cậu ấy không chịu buông tay.
Tôi kiên nhẫn nói: "Tôi không sao đâu."
Cậu ấy mới buông tay: "Chị về sớm nhé."
"Yên tâm."
21
Tôi lên tầng hai.
Người đàn ông cao lớn mặc trường sam xám đứng trên cao nhìn xuống Viên Viên và người phụ nữ mặc sườn xám.
Bình luận thấy tôi đến, nhiệt tình tràn ngập:
[Không biết tại sao, thấy chị Mạc tôi yên tâm rồi.]
[Dù biết là giả nhưng con ma nam này diễn quá tốt, làm tôi sợ hãi.]
[Hu hu hu bé gái tội nghiệp quá, chị Mạc dạy dỗ tên ma nam tồi tệ này đi!]
Người đàn ông mặc trường sam quay lại, mắt trợn trừng: "Mày là ai?"
Tôi thản nhiên nói: "Đến ở nhờ."
"Mày cho bọn nó vào?" Người đàn ông mặc trường sam dữ tợn nhìn người phụ nữ mặc sườn xám, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Người phụ nữ mặc sườn xám vội vàng xua tay: "Không phải em, không phải em."
Người đàn ông mặc trường sam chống nạnh, hất cằm hỏi: "Mày lên đây làm gì?"
"Anh ồn quá, làm tôi tỉnh giấc."
"Tao đánh vợ thì sao?"
"Không sao, chỉ là không nên."
Hắn ta ôm chặt người phụ nữ mặc sườn xám, bóp cổ cô ấy: "Cô ta là người của tao, tao đánh cô ta, đạp cô ta, chửi cô ta, giết cô ta, đều là lẽ đương nhiên. Đúng không, A Nam?"
A Nam co rúm người không dám nói.
Hắn ta lộ rõ vẻ hung ác: "Trả lời tao!"
A Nam run rẩy nói: "Đúng."
"Lớn tiếng lên." Người đàn ông mặc trường sam tát vào mặt A Nam.
A Nam ôm mặt, ôm chặt Viên Viên vào trong lòng, nước mắt chảy dài.
[Giết hắn đi!]
[Tức chết mất, con ma bạo hành gia đình này!]
[Thức đêm tạm dừng, gameshow cho tôi lên, để tôi thiến hắn!]
[Chị Mạc, chị dạy dỗ hắn thật mạnh tay vào, sau này tôi không chửi chị nữa!]
Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta.
Lúc này, Phương Vọng Thư giống như con chuột, lén lút thò đầu ra, đưa cho tôi một xấp bùa vàng: "Tôi mang cái này đến."
Cậu ấy rất sợ, sợ đến mức răng va vào nhau nhưng cậu ấy vẫn đến.
22
Phương Vọng Thư bẩm sinh nhát gan, lại thích theo tôi.
Tôi sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, bẩm sinh có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy.
Bọn họ có loại tốt, sẽ chơi với tôi.
Có loại xấu, thường xuyên dọa tôi.
Trong mắt người khác, hành vi của tôi cực kỳ kỳ quái, tự nhiên không ai muốn chơi với tôi.
Lên lớp ba, Phương Vọng Thư chuyển đến đối diện nhà tôi, lúc đó biệt danh của tôi là quái nhân.
Ngày đầu tiên cậu ấy chuyển đến, mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy sang nhà tôi chơi.
Phương Vọng Thư rất ồn ào, đuổi theo tôi nói chuyện: "Chị ơi chị ơi, chị tên gì?’
"Chị ơi chị ơi, em tên là Phương Vọng Thư, chị có thể gọi em là Tiểu Thư.”
"Chị có thể làm bạn với em không, em ở đây không quen ai cả.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận