Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trà Xanh Chuyên Nghiệp

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-01-17 02:07:48
Phương Vọng Thư mở từng ngăn kéo của bàn trà, một tờ báo bay ra, chui vào gầm ghế sofa tối om.

Tôi thò tay vào lấy nó ra, chạm phải một lớp bụi dày còn có một thứ gì đó mỏng mỏng.

Tôi lôi ra xem, là một bức ảnh chụp ba người.

Ở giữa là một người đàn ông mặc áo khoác dài, mặt mày dữ tợn.

Bên phải ông ta là một người phụ nữ mặc sườn xám trông rất dịu dàng, trong lòng ông ta ôm một bé gái mặc váy xòe màu hồng.

Biểu cảm của họ đều rất kỳ lạ, người đàn ông ánh mắt đầy lệ khí, người phụ nữ dường như đang sợ hãi, bé gái thì nghiêng người về phía trước như muốn trốn thoát.

Tôi còn chưa kịp đưa cho Phương Vọng Thư xem thì bức ảnh đột nhiên tự bốc cháy.

Màu đen viền trắng lan ra, chỉ trong vài giây, trong tay tôi không còn gì.

Tôi nhìn quanh nhưng không ai chú ý, nên tôi cũng không nói gì.

Suỵt.

Những lời gây hoang mang không nên nói.

08

Tôi tìm thấy những mảnh báo, còn mơ hồ thấy tiêu đề [Chặt đầu vợ].

Tôi đưa cho Phương Vọng Thư xem, cậu ấy sợ đến mức nhảy lên.

Tôi vừa định chế giễu cậu ấy thì nghe thấy một giai điệu du dương từ phía sau vang lên.

Âm nhạc phát ra từ máy hát.

Mọi người dừng lại nhìn, ánh sáng từ điện thoại tập trung vào người nữ diễn viên bên cạnh máy hát.

Cô ấy vẻ mặt kinh hãi lắc đầu: "Tôi không chạm vào!"

[A a a âm thanh gì vậy!]

[Nhấn 1 để ma chạy hết về nhà Mạc Phục Linh!]

[1!]

[1!]

[Tôi đang phát nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ, hiệu quả rất tốt, chân thành đề xuất.]

Nam diễn viên tắt máy hát, nói một lý do mà ai cũng không tin: "Có thể là do gió."

Cuối cùng chúng tôi tập hợp các manh mối lại, ghép thành một câu chuyện—

Người chồng điên cuồng chặt đầu vợ rồi khâu lại, sau đó mặc hí phục cho cô ấy, ông ta cũng thay hí phục, sau khi ôm thi thể của vợ hát một khúc thì dùng rìu chẻ đôi bản thân.

Còn về vị trí của chiếc chìa khóa ở tầng hai, nó chỉ thẳng vào chiếc tủ thấp nơi đặt máy hát.

Tuy nhiên, ngăn kéo tủ bị khóa nên chúng tôi không tìm thấy chìa khóa.

Mọi người đều lo lắng.

Đói rồi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-xanh-chuyen-nghiep&chuong=3]


Sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn, mỉm cười gợi ý: "Chúng ta không có rìu sao?"

"Hả?"

"Chúng ta chẻ nó ra đi."

"Có thể không?"

Tại sao không thể!

Gameshow có cấm không!

Không cấm là có thể!

Tôi cầm rìu lên, giả vờ mất sức, để rìu đập mạnh vào tủ thấp.

Tủ vỡ tan tành, một chiếc chìa khóa rỉ sét rơi ra ngoài.

"Dọa chết tôi rồi." Tôi vỗ vỗ ngực, nhặt chìa khóa đưa cho Trần Niệm: "Cảm ơn chị đã nhắc tôi cách này, chúng ta mau lên tầng hai đi."

Tôi thật sự đói rồi!

Trần Niệm ngơ ngác nhận lấy.

[Trạng thái của tôi giống y hệt chị Trần.]

[Có cảm giác kỳ lạ giống như thấy Lâm Đại Ngọc nhổ cây liễu.]

[Mạc trà xanh định đổi sang vai người đàn bà hung hãn à?]

09

Trần Niệm mở khóa tầng hai, trước mắt là một hành lang dài, cuối hành lang chìm trong bóng tối dày đặc.

Sau cánh cửa dán một tấm thẻ nhiệm vụ: [Thu thập bùa vàng, xếp hạng số lượng sẽ quyết định mức độ lớn nhỏ của phần thưởng.]

Vẫn chưa được ăn cơm sao?

Toàn thân tôi toát ra sự bất mãn.

Phương Vọng Thư nhận ra sự bất ổn của tôi, cúi đầu hỏi nhỏ: "Đói à?"

Tôi ấm ức nói: "Ừ."

Bữa sáng chỉ phát một quả trứng và một cốc sữa đậu nành, gần một giờ rồi, ai mà không đói!

Cậu ấy lén nhét vào tay tôi một thanh sô cô la, tôi xúc động nắm lấy tay cậu ấy.

Cậu ấy mỉm cười: "Biết chị rất nhanh đói, trước khi đến em đã lén bỏ vài thanh vào túi, để phòng khi cần."

"Cậu thật chu đáo!"

[Cặp đôi này thật ấm áp.]

[Anh đẹp trai Phương kết bạn sai người rồi.]

[Nghe nói Phương Vọng Thư còn là học sinh giỏi, mắt nhìn bạn bè cũng tệ quá!]

Tôi dùng cậu ấy làm lá chắn để ăn sô cô la, năng lượng ngay lập tức tăng gấp đôi!

Chúng ta không cần tranh hạng nhất nhưng vẫn phải giữ hạng ba tranh hạng hai!

Phần thưởng, tôi muốn phần thưởng!

Tôi hùng hổ dẫn Phương Vọng Thư vào một căn phòng.

Chúng tôi lục soát khắp phòng chỉ tìm được ba lá bùa vàng, liền nhắm vào phòng tắm bị khóa, tìm chìa khóa khắp nơi, không tìm thấy.

Tôi lại dùng chiêu cũ, vừa phá cửa ra thì nghe thấy bên ngoài có tiếng hét kinh hoàng:

"A!"

"Đây là cái quái gì vậy!"

Tôi và Phương Vọng Thư nhìn nhau, ngay sau đó một giọng hát kịch cao vút sắc nhọn xé toạc bức tường, truyền vào tai chúng tôi.

"Phu quân ~"

"Đầu ta~ đau quá~!"

Tôi lập tức nổi da gà.

Phương Vọng Thư dán chặt vào tôi, không dám thở mạnh.

CP Song Trần thò đầu ra từ phòng đối diện, nhìn về phía cuối hành lang, lập tức mở to mắt, mặt đầy kinh hãi.

Một giọng nam hung dữ theo sau: "Là tôi chặt thì đã sao!”

"Con tiện nhân, cô dám phản bội tôi, tôi nhất định khiến cô vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

[Tôi đang ở nước ngoài, bây giờ là nửa đêm, đạo diễn nếu như ông có lương tâm, nhớ đến thu xác cho tôi...]

[Tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị!]

[Hy vọng là ma thật, mang Mạc trà xanh đi, tôi thật sự không muốn thấy cô ta trên gameshow nữa!]

[Rút lui! Rút lui! Rút lui!]

Bình Luận

0 Thảo luận