Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trà Xanh Chuyên Nghiệp

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-01-17 02:08:15
10

Cuối hành lang sáng lên một ngọn đèn màu đỏ, một nam một nữ mặc hí phục, mặt trắng môi đỏ, thất khiếu chảy máu.

Trên cổ người phụ nữ có một vết khâu bằng chỉ, trên trán người đàn ông cài một hàng ghim kẹp giấy.

Cả hai trông giống như bị chẻ đôi rồi khâu lại.

Đèn đỏ tắt, trong chớp mắt lại sáng lên.

Đôi nam nữ đó không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, hai mắt chảy máu, u ám đến cực điểm.

[Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, tôi là người tốt!]

[Cứu tôi với, tôi chuyển sang Starbucks xem.]

Tôi theo phản xạ muốn đóng cửa, ngay sau đó nhận ra, phòng không có cửa, cửa phòng tắm vừa bị chúng tôi phá.

CP Song Trần rõ ràng cũng hiểu tình thế hiện tại, Trần Niệm hét lớn: "Chạy!"

"Chạy xuống tầng một!"

11

Người chạy đầu tiên là nhóm ca sĩ, họ dẫn đầu đến được cánh cửa dẫn lên tầng hai.

Nữ ca sĩ lắc cửa vài lần, tuyệt vọng nói: "Cửa bị khóa rồi!"

Trần Gia Thụ khi lên cầu thang đi cuối cùng, anh ta cau mày nói: "Lúc nãy tôi không khóa cửa."

Nói gì cũng muộn rồi, họ đã đuổi kịp.

"Các người là ai, dám xông vào nhà chúng tôi!" Mái tóc dài của ma nữ bay lên như la sát từ trên trời giáng xuống.

"Tôi nhất định sẽ băm các người thành ngàn mảnh, treo trước cửa, dùng máu các người để răn đe kẻ xâm nhập!" Ma nam mặt mày dữ tợn, nổi giận đùng đùng.

Tôi và Phương Vọng Thư chạy cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ càng ngày càng gần, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

[Ban đầu tôi rất sợ nhưng nhìn Mạc trà xanh bị dọa thế này, sảng khoái quá.]

[Ác giả ác báo, đây là điều cô đáng được nhận.]

12

Tôi đẩy Phương Vọng Thư ra trước mặt, muốn để cậu ấy giúp tôi chặn con ma.

Tôi rưng rưng sắp khóc: "Cậu mau chặn họ lại, tôi sợ quá, cậu không phải nói cậu sẽ bảo vệ tôi sao?"

Trần Niệm tức giận hét lên: "Mạc Phục Linh, cô quá đáng rồi đó, cậu ấy là bạn thân của cô đấy!"

Phương Vọng Thư bị tôi đẩy ra, ngẩn người một giây, rồi bất ngờ lao vào người tôi.

Cơ thể cao một mét tám mươi tám, quấn lấy tôi bằng tư thế kỳ lạ như dây leo quấn lấy cây non vừa mới mọc.

Tôi loạng choạng vài bước mới vịn tường đứng vững.

Chỉ có thể nói, nếu bình thường tôi lười tập thể dục một ngày thì bây giờ cả hai chúng tôi đều không trụ nổi mà ngã xuống.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tra-xanh-chuyen-nghiep&chuong=4]


Tôi còn muốn tiếp tục diễn vai "người phụ nữ không từ thủ đoạn" nhưng cậu ấy không diễn nổi nữa, nghẹn ngào nói: "Chị, em sợ."

Nước mắt cậu ấy rơi xuống mặt tôi, khuôn mặt vốn trắng trẻo lúc này như bị rút cạn máu, trắng bệch đến mức khiến người ta đau lòng.

Tim tôi như bị đâm một nhát.

Biết thế không đưa cậu ấy theo, chỉ nghĩ đến việc cùng nhau kiếm tiền, quên mất cậu nhóc này nhát gan hơn thỏ.

Lúc này, tôi không thể giữ vững hình tượng trà xanh của mình nữa, cố ý hung hăng tát mạnh vào sau đầu cậu ấy: "Khóc khóc khóc, may mắn của bà đây bị cậu khóc bay hết rồi.”

"Núp sau lưng bà đây!"

13

Toàn bộ hiện trường rơi vào im lặng.

Bình luận trống rỗng trong chốc lát, ngay sau đó lại giống như cơn lũ tràn khắp màn hình.

[Tỉnh gấp, nhìn thấy Mạc Phục Linh một mét sáu tám ôm Phương Vọng Thư một mét tám tám.]

[Chắc chắn tôi gặp ma rồi, tôi đã bảo không nên dậy sớm quá mà, đều xuất hiện ảo giác rồi!]

[Trà xanh sao đột nhiên thành người đàn bà hung hãn rồi?]

[Đột nhiên cảm thấy Mạc trà xanh thuận mắt hơn nhiều.]

Phương Vọng Thư thu mình sau lưng tôi, tôi nhìn chằm chằm vào hai con ma tiến đến càng ngày càng gần.

Khi họ đến gần, tôi nhanh chóng rút ra hai lá bùa vàng, mỗi tay một lá dán vào trán của con ma nam và nữ, chính giữa, nhanh và chuẩn.

Họ như bị cố định, không còn động tĩnh.

Tôi đánh cược một ván và cược thắng rồi.

Tôi rất hài lòng, quay lại giải thích với các khách mời đang kinh ngạc: "Sau khi nhìn thấy thẻ nhiệm vụ tôi tiện tay lấy từ cửa xuống."

Hai lá bùa này tôi vốn định xem kết quả cuối cùng rồi mới quyết định lấy ra hay không, nhất thời có hơi đau lòng: "Cái này cũng được tính vào số lượng chúng tôi tìm được chứ?"

Không ai trả lời câu hỏi của tôi.

Trần Niệm ngạc nhiên hỏi tôi: "Sao cô biết hai lá bùa trên cửa có tác dụng?"

"Không biết, tôi thử đại thôi."

"Cô không sợ sao?" Mặt Trần Gia Thụ tái mét.

"Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật." Tôi tận tình khuyên bảo họ, nhất là tên trúc mã khóc nhè của tôi: "Thế giới này không có ma, chúng ta phải tin vào khoa học, Phương Vọng Thư, phải dũng cảm lên!"

[Đột nhiên cảm thấy được truyền cảm hứng là sao vậy?]

[Tôi thật sự không ngờ Mạc Phục Linh lại là người bình tĩnh nhất trong số họ!]

[Mạc Phục Linh kéo được một đống thiện cảm.]

[Trời ơi, chị Mạc và trúc mã khóc nhè của cô ấy hợp quá, nữ mạnh mẽ và nam yếu đuối, tuyệt quá!]

[Cái gì cũng tuyệt chỉ là...]

Bình Luận

0 Thảo luận