Miệng còn lười nhác nói:
“Em đã bảo rồi mà, đừng có dây dưa với mấy loại lưu manh…”
Ngoài trời, sấm chớp đì đùng.
Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời đen đặc như vực thẳm, bật cười.
Nhẫn nhịn không đổi lấy được cảm thông hay công lý, chỉ khiến kẻ ác càng lộng hành hơn.
Vì sao kẻ xấu lại không gặp báo ứng?
Nếu trời không có mắt, vậy thì… tôi sẽ tự mình trả thù.
Hàn Tư Dã lên diễn đàn, buông lời thách thức: đúng nửa đêm thứ Bảy, hắn sẽ tung đoạn clip và ảnh “đặc biệt” lên mạng.
Ngay lập tức, bài viết leo thẳng lên vị trí đầu của bảng hot trend.
Vô số người chờ đợi phần “hậu truyện”.
【Đỉnh thật, USB đã chuẩn bị xong, ngồi đợi Hàn ca phát lộc!】
【Hàn ca uy vũ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-o-i-th-khoa&chuong=4]
Hàn ca bá đạo!】
7
Trước nửa đêm, tôi gõ cửa phòng Hàn Tư Dã.
Hắn nhướng mày, chậm rãi phả ra một vòng khói thuốc.
“Sao nào, cô đơn quá à?”
Tôi né bàn tay hắn đang định chạm vào mình.
Tôi né bàn tay hắn vừa đưa tới, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài ấy, từng chữ một nói:
“Tôi muốn giao dịch với anh.”
“Mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho anh 5.000 tệ.
Nhưng anh không được tung ảnh hay video đó lên mạng.”
Với một tên lưu manh như Hàn Tư Dã, 5.000 tệ chẳng phải con số nhỏ.
Ngay trong đêm đó, kim đồng hồ vừa điểm quá mười hai giờ.
Những bức ảnh, đoạn video mà mọi người mong chờ rốt cuộc đã không xuất hiện.
Cố Ngữ Mộng thất vọng bĩu môi than thở:
“Chán chết đi được.”
Chán à?
Mấy bức ảnh và video đó, tất nhiên phải chờ đến lúc thật sự “không chán” mới tung ra chứ – em gái ngoan của chị.
Tôi mở ứng dụng ngân hàng, chuyển tiền cho hắn lần cuối.
Thuận tay xoá và chặn mọi cách liên lạc với hắn.
Khoảnh khắc đó, giống như tôi vừa ném hết mọi u ám của quá khứ vào thùng rác.
Từng bước chân cũng vì thế mà nhẹ bẫng.
Hàn Tư Dã sẽ làm gì tiếp theo đây?
Tôi rất mong chờ.
Về đến phòng, tôi đứng trước gương, vuốt nhẹ lên cơ thể Cố Ngữ Mộng.
Lặp đi lặp lại trong đầu:
Bây giờ mình là Cố Ngữ Mộng.
Mình là Cố Ngữ Mộng...
Thế nhưng, ký ức của đêm hôm ấy vẫn cứ tràn về.
Nỗi đau đó, đâu phải chỉ cần đổi thân xác là có thể xóa nhòa.
Tôi rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường.
Tôi chỉ là… cần thêm thời gian.
“Rrrrr…”
Tiếng rung điện thoại kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ đau đớn.
Là thông báo cập nhật mùa giải mới từ ứng dụng “A Số”.
“A Số” là một app chuyên đề toán dành cho người đam mê toán học.
Top 10 mỗi mùa giải sẽ được thưởng theo thứ hạng – và tôi luôn giữ vị trí số một suốt nhiều năm.
Từ khi Cố Ngữ Mộng ra đời, thái độ của bố mẹ nuôi với tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Ngày xưa, bác sĩ từng bảo họ không thể sinh con, nên họ mới nhận nuôi tôi.
Lúc đầu, họ cũng yêu thương tôi như con ruột.
Tôi từng nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có một mái ấm gia đình.
Nhưng rồi mẹ nuôi có thai.
Họ vui mừng đến mức nói năng lộn xộn.
“Bác sĩ kia nói đúng thật! Nhận nuôi một đứa, quả nhiên mang lại con ruột cho chúng ta!”
“Gọi là Chiêu Chiêu đúng thật là chiêu tài gọi phúc đấy!”
Tôi đứng trước cửa, ôm bó hoa vừa hái tặng mẹ, lặng lẽ dựa vào tường.
Thế giới này rộng lớn đến vậy… nhưng chẳng có chỗ cho tôi dung thân.
Từ khi mang thai Cố Ngữ Mộng, họ chẳng buồn giả vờ nữa.
Việc nhà, cơm nước, đến cả quần áo trẻ con cũng bắt tôi khâu vá.
Coi tôi như một người hầu.
Nếu không phải tôi học giỏi, có thể dạy kèm cho Cố Ngữ Mộng, lại còn giành được học bổng, chắc họ đã không cho tôi học cấp ba.
Tôi nằm vật xuống giường, hít một hơi thật sâu.
Khi còn nhỏ, tôi không đủ sức để phản kháng.
Nhưng bây giờ, tôi đã lớn rồi.
8
Tâm trạng rối bời, tôi mở ứng dụng “A Số” để luyện đề, tĩnh tâm lại.
Toán học và chân lý – mãi mãi không phản bội ta.
Phải nói thật, não mới của Cố Ngữ Mộng dùng lên đúng là mượt thật.
Từng ấy năm chẳng dùng tới, bảo sao nó còn nguyên vẹn – nghĩ mà cũng thấy tội nghiệp cho cái bộ não này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận