Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁO ĐỔI THỦ KHOA

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:32:53
Chỉ vì một bức ảnh chụp khi không trang điểm, tôi đã vinh dự nhận danh hiệu "Tân Sinh Viên Xinh Đẹp Nhất".
Mọi người trên mạng truyền tay nhau, rầm rộ lan truyền.
Cô gái đã đổi thân thể với tôi – Cố Ngữ Mộng, dù có trang điểm kỹ càng thế nào, cũng chỉ thành phông nền cho tôi mà thôi.
Tài khoản của tôi nhanh chóng tăng thêm hàng chục nghìn người theo dõi.
Toàn là những fan hâm mộ nhan sắc.
Cố Ngữ Mộng vốn tưởng rằng vị trí thủ khoa sẽ luôn thu hút sự chú ý.
Nhưng thực tế là, khi vào đại học, nhất là những trường top đầu.
Mọi người đều là học bá.
Điểm số không còn là ưu thế, mà chỉ là tấm vé vào cửa.
Sắc đẹp lại trở thành thứ hiếm có.
Tưởng rằng sức hút từ vẻ đẹp sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Ai ngờ, sau một tuần, số lượng người theo dõi tôi không những không giảm mà còn tăng lên.
Có người còn lấy ảnh của tôi làm ảnh đại diện.
Tôi tiện thể mở live stream, nhận vài quảng cáo vặt.
Tiền tiết kiệm lại tăng thêm không ít.
Sau khi tôi tỏ tình xong, Trương Ngộ Bạch có việc phải về nhà vài ngày.
Tôi cũng cảm thấy thoải mái, thư giãn.
Chiều nay có tiết học thực hành lái máy xúc.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa, tôi đã đụng mặt Cố Ngữ Mộng.
Cô ta ném về phía tôi hai túi quần áo bẩn.
Giọng điệu cao ngạo:
"Đây là đống quần áo bẩn của tôi trong tuần này, chị giặt hết cho tôi."
Cô ta nhìn quanh căn hộ của tôi một lượt.
Rồi ngẩng cằm tôi lên.
"Tôi thấy chị dùng cái mặt này cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Nếu không nhờ gương mặt này, chị nghĩ mình có thể bám được ông già có tiền, ở được chỗ này sao?”
17
“Nhớ kỹ, tất cả những gì chị có bây giờ, đều là nhờ tôi!”
Con người đúng là loài sinh vật kỳ lạ, luôn vừa muốn cái này, lại muốn cái kia, còn muốn thêm nữa.
Cố Ngữ Mộng chẳng hề nhắc gì đến những thứ mà cô ta đã đạt được nhờ hoán đổi thân xác với tôi.
Ngược lại, cô ta cứ khăng khăng bám lấy chuyện tôi “giật mất hào quang” của cô ta.
Không cam lòng, cô ta còn định giơ tay tát tôi hai cái.
Tôi đang định né, thì đột nhiên cổ tay cô ta bị ai đó giữ chặt lại.
Chiếc áo khoác da khẽ rung, kéo theo tiếng dây kéo bạc lấp lánh.
Trương Ngộ Bạch nhẹ nhàng hất tay một cái, Cố Ngữ Mộng lập tức loạng choạng ngã xuống đất.
Cô ta nhăn mặt đau đớn.
Trương Ngộ Bạch thuận thế kéo tôi ôm vào lòng, như thể đang ôm một báu vật quý giá hiếm có.
Hơi thở của anh ấy bao trùm lấy tôi – lạnh nhạt, nhưng cũng vô cùng nóng bỏng.
Lưng tôi dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh ấy.
Tiếng tim đập “thình thịch” vang lên không ngừng.
Không phân biệt nổi là của tôi hay là của anh ấy nữa.
Cố Ngữ Mộng há miệng định chửi, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Trương Ngộ Bạch, cô ta sững người.
“Xin lỗi nhé, đúng là tôi có tí tiền, nhưng tôi không phải ông chú già nào đâu.”
Trương Ngộ Bạch lại trổ tài miệng độc:
“Hơn nữa, đây không phải bao nuôi, là tôi chủ động theo đuổi người ta.”
Nói xong còn cố tình tựa đầu vào đầu tôi, phát thức ăn cho chó công khai.
Tôi định giãy ra, nhưng lại bị anh ấy ôm chặt không buông.
Anh ấy ghé sát tai tôi, nói nhỏ bằng chất giọng chỉ mình tôi nghe được:
“Không được nhúc nhích.”
Đầy bá đạo.
Cố Ngữ Mộng nghe vậy, tức đến trắng dã cả mắt.
Trương Ngộ Bạch ra vẻ ngạc nhiên:
“Ồ, tôi biết cô, thủ khoa đại học môn Toán, đạt điểm tuyệt đối đúng không?
“Cũng là sinh viên Thanh Hoa hả?”
Cậu ta đá nhẹ hai túi quần áo bẩn dưới đất:
“Không lẽ cô chỉ biết học mà không biết tự chăm sóc bản thân à?”
“Đem đồ bẩn đến bắt em gái giặt giùm sao?”
Nghe Trương Ngộ Bạch là sinh viên Thanh Hoa, Cố Ngữ Mộng lập tức xẹp lép.
Cô ta vuốt lại tóc, vội vàng chữa cháy:
“Bạn học, bạn hiểu lầm rồi, tôi chỉ nhớ em gái quá nên đến thăm thôi.”
“Nếu không có gì nữa… tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi cô ta cúi đầu xách túi quần áo bẩn lặng lẽ rút lui.
“Buông ra.”
Tôi lên tiếng.
Nhưng Trương Ngộ Bạch làm như không nghe thấy gì.
Y như một chú chó to lớn đeo bám, càng lúc càng ôm chặt hơn.
“Hu hu hu, vợ ơi, anh nhớ em quá đi~”
“Anh giúp em đuổi con nhỏ xấu tính đó rồi, có phần thưởng gì không?”
18
Ánh mắt Trương Ngộ Bạch sáng rực.
Tôi không dám nhìn lâu, cúi đầu tránh ánh mắt anh ấy.
“Tôi còn phải lên lớp.”
“Được, vậy anh sẽ làm đồ ăn khuya ngon cho vợ, chờ em tan học nhé~”
Trương Ngộ Bạch thể hiện tình cảm dễ như uống nước.
Dễ đến mức khiến tôi cảm thấy có gì đó không chân thật.
Vậy mà tôi lại thực sự mong tan học, mong được về nhà.
Vừa tan học, tôi liền lao ra khỏi lớp.
Không ngờ lại đâm sầm vào một vòng tay quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong trẻo đầy ý cười của Trương Ngộ Bạch.
“Vợ à, gấp gáp thế này, là cũng nhớ anh giống như anh nhớ em à?”
Bị nói trúng tim đen, tôi đỏ mặt cúi đầu, không đáp.
“Đi nào, anh nấu canh cá chép cho em đấy.”
Dọc đường, Trương Ngộ Bạch cứ tự hào kể lể:
“Nói em nghe, canh cá anh nấu phải nói là đỉnh của chóp… đứng thứ hai thiên hạ…”
Tôi liếc nhìn bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng của anh ấy.
Thầm nghĩ: Cậu ấm như này mà cũng biết nấu canh á?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-o-i-th-khoa&chuong=10]

Bình Luận

0 Thảo luận