Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẨM YẾN X ÔN ĐƯỜNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:22:58
"Cảnh Hành, em đã làm gì sai? Rõ ràng không phải lỗi của em, em là người bị hại. Tại sao họ lại đối xử với em như vậy!"
Trong cơn hoảng loạn, tôi như quay lại hai năm trước.
Thẩm Yến vì học sinh nghèo không quan tâm tôi mà nhất quyết từ hôn, những lời nói tổn thương của cậu ta ám ảnh tôi mỗi ngày, tôi bị toàn trường cười nhạo, các bạn bè cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Vãn Vãn luôn gửi tin nhắn quấy rầy tôi chỉ để thể hiện tình cảm.
Tôi nhốt mình trong phòng, không hiểu vì sao Thẩm Yến từng thích tôi lại đối xử với tôi như thế.
Khoảng thời gian này tôi đã tu tu nhưng được ba mẹ cứu kịp.
Bọn họ ghét bỏ tôi vì làm Ôn gia mất mặt, cổ phiếu Ôn thị sụt giảm.
Khi các bác sĩ nói tôi bị điên, dù tôi có cố gắng giải thích thế nào rằng tôi không bị bệnh thì họ vẫn không tin tôi.
"Đường Đường, con ở đây trị liệu thật tốt, chờ con khỏe lại, ba mẹ sẽ đưa con ra ngoài."
Bệnh viện tâm thần căn bản không phải là nơi dành cho con người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-m-y-n-x-n-ng&chuong=8]

Không điên cũng có thể bị ép cho phát điên. Trong khoảng thời gian đen tối này tôi gặp Cảnh Hành, anh ấy cưới tôi và lấy danh nghĩa người giám hộ bảo lãnh tôi ra ngoài.
Sau khi trở ra, tôi nhanh chóng tiếp quản tập đoàn Ôn thị giành lại quyền lực từ ba mẹ.
Tống Cảnh Hành lúc đầu không chịu cho tôi về nước, nhưng lại không chịu nổi tính tình của tôi, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng với một điều kiện là tôi không được ngừng uống thuốc.
Vốn dĩ tôi đang uống thuốc rất tốt.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Yến và Triệu Vãn Vãn tôi đã ngừng uống thuốc.
Tôi sẽ bắt hai người này phải trả giá.
Tống Tĩnh Hằng đợi tôi trút giận xong liền ôm tôi: "Em không làm gì sai cả, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em sẽ không phải khóc nữa."
12.
Vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra: “Vẫn như trước, nếu uống thuốc đúng giờ sẽ không có vấn đề gì.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và nói cảm ơn.
Trong lúc Tống Cảnh Hành đi lấy thuốc, tôi đến phòng cấp cứu.
Nghe được bác sĩ nói Triệu Vãn Vãn miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng tổn thương đầu óc, vẫn chưa tỉnh lại về sau có lẽ sẽ trở thành người thực vật.
Mẹ Triệu tức giận ném đồ đạc vào Thẩm Yến: “Điều tại vì mày, nếu không phải do mày, còn gái tao làm sao tu tu. con gái đáng thương của tao, làm sao có thể yêu một người như mày được! Tao mặt kệ, Vãn Vãn thành ra như vậy là do mày, mày phải chăm sóc nó cả đời, còn phải cho tao 200 vạn tiền dưỡng lão, bằng không tao liền tới tòa án tố cáo mấy người!”
Thẩm Yến nhịn hết nổi rồi, ngoại trừ lúc cậu ta chưa phá sản còn đối xử dễ chịu với cậu ta, sau này bà ta lúc nào cũng chế nhạo hay cười lén mình.
“Triệu Vãn Vãn tu tu liên quan gì đến tôi? Là bà ép cô ấy ly hôn, là bà nhét cây bút vào tay cô ấy, chính bà lựa chọn 300 vạn thay vì con gái mình, bây giờ bà có tư cách gì chất vấn tôi? bà xài hết 300 vạn rồi bây giờ tính đòi tôi nữa hay sao, Triệu Vãn Vãn thành ra như vậy tất cả là do bà.”
Hai người cuối cùng cũng chịu bộc lộ bản chất thật, không ai nhường ai.
Mẹ Triệu: Mày đừng nghĩ sẽ chối bỏ được trách nhiệm!”
Tôi vỗ tay khen ngợi.
Thẩm Yến thấy tôi xuất hiện ở đây, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút sợ hãi, tôi đoán là cậu ta lo lắng tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng trơ trẽn vừa rồi của.
Mẹ Triệu đi về phía tôi: “Tao sẽ đánh chết con chó nhỏ này. Hồi đó mày không có bản lĩnh giữ chân đàn ông, bây giờ trở về nước cũng không an phận. Xem tao có cào rách mặt mày ra không.”
Tôi nắm lấy cổ tay bà ta hất ra.
Bà ta liền nhào lại, tôi lấy báo cáo giám định ra: “Bà có biết bị tâm thần giet người sẽ không phạm pháp a, biết đâu bữa nào tôi bỏ thuốc độc vào ly nước của bà đó!”
“Con khốn này! đừng nghĩ mấy cái tờ giấy giả này tao sẽ tin, nhiều năm như vậy tao chưa biết sợ là gì.”
“Vậy bà thử xem.”

Bình Luận

0 Thảo luận