Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẬN THẾ KHÔNG KHUYÊN CAN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-21 17:56:10
17
Dù sao thì tôi cũng chẳng có ý định cứu Chu Tầm.
Trong nhà vẫn còn mấy gói mì chưa ăn hết, đủ cho anh ta cầm cự vài ngày.
Sau này thì… cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi.
Câu này chính là lời anh ta từng nói với tôi, khi ép tôi phải xin lỗi vì “bỏ mặc” họ.
Giờ thì lại ứng lên người anh ta.
Đúng là gió xoay chiều, nhân quả nhãn tiền.
Tôi mệt lả sau cả ngày, vừa đặt lưng xuống là ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Chu Tầm lại gửi tin nhắn cho tôi:
【Nguyện Nguyện, hẹn gặp lại kiếp sau.】
Tôi nhíu mày, vẻ mặt kiểu “tàu điện, ông cụ, điện thoại”.
Buồn nôn đến mức suýt nữa thì nuốt không trôi bữa sáng.
Tôi lập tức mở camera giám sát trên điện thoại ra, mới phát hiện Chu Tầm đã biến thành xác sống rồi!
Rõ ràng bình luận cũng thấy:
【HAHAHAHA ch.ết đáng đời!】
【Nghiệp quật đến nhanh thật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=8]

Tác giả hiểu ý ghê, bảo ch.ết là ch.ết luôn.】
【Cảm ơn, hôm nay tuyến sữa thông thoáng vô cùng.】
【Sảng khoái quá! Chỉ tiếc là còn phải biến thành xác sống gây hoạ cho người khác, sao không để anh ta ch.ết đói luôn đi?!】
Thì ra hôm qua anh ta nói “không trụ nổi nữa” là có ý này.
Nhưng tôi lại chẳng thấy vui nổi.
Vì anh ta còn đang lởn vởn trong phòng khách nhà tôi!
Tôi vội vàng báo việc này lên nhóm cư dân.
Anh trai điều khiển drone lại ra tay giúp đỡ, lần này còn có người nghẹn ngào quyên góp huyết vịt để nhúng lẩu.
Cuối cùng cũng dụ được xác sống Chu Tầm từ cửa sổ ra ngoài.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn Chu Tầm đang lê lết như một cái xác vô hồn, khẽ thở dài, rồi từ từ khép rèm lại.
18
Nhờ Tổ quốc thân yêu không buông xuôi mặc kệ, dù chuyện mất điện, mất nước, mất mạng đã trở thành điều thường ngày, nhưng tiếp tế từ trên không vẫn đều đặn được thả xuống.
Ban đầu là hạt giống rau củ quả, sau đó đến những vật dụng sinh hoạt thiết yếu.
Dẫu sao thì cũng đã từng có quãng thời gian đại dịch, mọi người bị nhốt kín trong nhà, ai nấy đều luyện được kỹ năng trồng trọt, giờ đây lại được phát huy đến tận cùng.
Thậm chí có người nhàn rỗi đến mức phát chán, liền leo lên mái nhà dựng giàn trồng trọt, lai giống ra cả những loại cây mới.
Cư dân trong tòa nhà này đồng lòng như một, cùng chia sẻ, cùng hỗ trợ, sống ch.ết có nhau mà vượt qua ba năm dài đằng đẵng.
Vượt qua cả xác sống.
Trần Thanh Thanh không biết lén lấy khẩu súng từ đâu, từng nổ mấy phát bắn vào đám xác sống.
Cho đến một ngày, tiếng phát thanh phấn khởi vang lên, tuyên bố cuộc khủng hoảng tận thế chính thức chấm dứt.
Hôm đó, tôi nhờ mọi người giúp gỡ bỏ chướng ngại vật chặn trước cửa tầng hai.
Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, bụi bặm mù mịt bốc lên.
Tôi tìm thấy điện thoại của Chu Tầm.
Sau khi sạc đầy pin, tôi đã biết kết cục của Trần Thanh Thanh.
Rời khỏi đây, cô ta theo nhóm người kia đi đốt phá, cướp bóc, thu được một ít vật tư.
Nhưng càng về sau, vật tư càng khan hiếm, vũ khí cũng dần cạn kiệt.
Bọn họ cướp được một căn biệt thự ở ngoại ô rồi dọn vào đó ở.
Trần Thanh Thanh trở thành món đồ chơi của bọn họ.
Cuối cùng, cô ta cũng gửi tin nhắn cầu cứu Chu Tầm.
Nhưng khi ấy, Chu Tầm đã biến thành xác sống. Biết đâu, chính cô ta từng nổ súng bắn anh ta cũng nên.
Từ đó trở đi, không còn tin nhắn nào nữa.
Tôi nghĩ, kết cục ấy chắc chắn là bi thảm.
Tôi và mọi người cùng nhau vượt qua mùa đông khắc nghiệt, chờ ngày xuân về hoa nở.
Còn cô ta và Chu Tầm, lại cứ nhất quyết lao đầu vào chỗ ch.ết.
Cuối cùng, tự chuốc lấy nghiệp báo, không ai cứu nổi.
Tất cả đều là báo ứng.
Trên bãi cỏ trong khu dân cư, mọi người nắm tay nhau ca hát vang vang, đón chào mùa xuân mới lại đến.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận