Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẬN THẾ KHÔNG KHUYÊN CAN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-21 17:55:59
15
Đầu dây bên kia chỉ vang lên vài tiếng rè rè rồi im bặt.
Sau đó là hàng loạt tiếng súng vang lên như pháo nổ.
Tôi vén một góc rèm cửa sổ, lặng lẽ quan sát.
Vũ khí bây giờ cũng quý như vật tư nhưng xác sống lại nhiều hơn lúc nãy.
Đám người đi jeep kia nhanh chóng đưa ra quyết định, bỏ chạy là thượng sách.
Vừa nổ súng yểm trợ, họ vừa rút lui lên xe.
Chỉ còn lại một chỗ trống, Trần Thanh Thanh lập tức lao lên ngồi.
Tôi ở tầng cao mà còn nghe rõ tiếng gào xé họng của cô ta: “Chu Tầm! Em tin anh không muốn em ch.ết mà!"
“Anh yên tâm! Em nhất định sẽ quay lại cứu anh!”
Nói rồi, cô ta đẩy Chu Tầm xuống.
Xe phóng vút đi.
Nói cách khác, cô ta đã bỏ Chu Tầm lại giữa bầy xác sống.
Ha ha ha ha ha…
Chu Tầm, cũng có ngày hôm nay à?
Tôi đã hỏi anh ta: Nếu là anh ta bị rơi vào đám xác sống, liệu Trần Thanh Thanh có quay lại cứu không?
Câu trả lời của anh ta lúc đó là: Thanh Thanh không phải loại người máu lạnh như cô!
Ha, không ngờ chứ gì?
Người ta bỏ anh ta lại rồi kìa.
Bình luận cũng đang phát cuồng:
【Ha ha ha ha ha ha sướng quá trời! Chu Tầm đáng đời!】
【Trời đất ơi, đúng là tự vả điển hình, báo ứng tới nhanh gớm.】
【Pháo đâu, cho tôi đốt mấy tràng ăn mừng với! Chờ mãi mới thấy cảnh này!】
【Tiếc ghê, con Trần Thanh Thanh chạy thoát mất rồi.】
【Lầu trên à, đừng lo, xe đó toàn đàn ông. Không muốn nói đâu, nhưng thật sự, kết cục của cô ta có khi còn thảm hơn cả bị xác sống cắn.】
【Ừm… nghĩ kỹ thì đúng. Nếu sau này hết vật tư, kết cục của cô ta chắc cũng khó mà “ngon lành”… Còn Chu Tầm thì sao?】
16
Hiện tại, Chu Tầm đang cầm súng bắn về phía đám xác sống.
Rất nhanh, súng đã hết đạn.
Tôi thấy anh ta cứ chạy mãi chạy mãi, đúng là lúc nguy hiểm tiềm năng con người sẽ bùng phát đến cực hạn.
Anh ta vậy mà nhảy vọt lên dàn nóng điều hoà, rồi thoắt cái đã trèo qua cửa sổ vỡ tầng hai chui vào nhà tôi.
Nam chính đúng là mạng lớn thật.
Nhưng bây giờ đã có một chuyện hoàn toàn rõ ràng:
Chu Tầm đã không còn súng.
Tạm thời không còn là mối đe doạ với mọi người nữa.
Nhóm cư dân vui mừng reo hò:
【Đúng là một pha phản sát sảng khoái đến tận óc!】
【Chuẩn bài luôn, tôi nhìn xuống từ cửa sổ mà còn kích thích hơn cả phim 3D.】
【Nhưng giờ có một vấn đề… bạn trai của Thời Nguyện chưa ch.ết, mọi người có muốn anh ta ch.ết không?】
Đúng vậy, đây là vấn đề khiến nhiều người khó xử.
Dù sao cũng là ân oán cá nhân giữa tôi và anh ta, còn hàng xóm láng giềng ai cũng tốt, thấy ch.ết mà không cứu thì có vẻ hơi tàn nhẫn.
Tôi còn đang suy nghĩ…
Thì Chu Tầm bất ngờ gọi điện đến.
Tấm hào quang nhân vật chính của anh ta đúng là to thật, giữa lúc nguy hiểm thế mà cái điện thoại vẫn giữ được.
Tôi cũng muốn xem anh ta định nói gì.
Nhìn trên màn hình camera, anh ta nằm vật ra sàn phòng khách, thở hổn hển.
Giọng thở dốc nghẹn ngào vang lên bên tai tôi:
“Nguyện Nguyện… xin lỗi em!”
“Ồ, mặt trời mọc từ đằng tây rồi à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=7]

Ban nãy còn bắt tôi xin lỗi anh mà, giờ lại quay sang xin lỗi tôi, là đang diễn trò gì đấy hả?”
Anh ta nghẹn giọng: “Là anh nhìn lầm người… nhìn sai Trần Thanh Thanh rồi.”
Tôi bật cười lạnh: “Lúc thì bảo tôi tâm địa rắn rết, lúc lại bảo nhìn nhầm Trần Thanh Thanh, ánh mắt của anh có vấn đề thì đi chữa đi, gọi cho tôi làm gì?”
Chu Tầm không để ý lời mỉa mai của tôi, hạ thấp giọng xuống: “Lẽ ra anh nên nghe lời em. Biết vậy anh đã không đi cứu cô ta! Em biết không, lúc cô ta nguy hiểm như thế, anh bất chấp tất cả cứu cô ta ra ngoài, vậy mà vừa rồi đám xác sống kéo tới, cô ta lại đẩy anh vào giữa bầy xác sống, em nói xem… như thế là sao chứ?!”
“Thế thì là yêu đấy, anh hiểu không?” Tôi chán không buồn phản ứng.
Anh ta càng nói càng tủi thân, đến mức bật khóc: “Nguyện Nguyện, anh với cô ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, vậy mà cô ta lại là người như vậy…”
Lại nữa rồi.
Lúc thì nói tôi, lúc thì nói người khác.
Sao không tự nhìn lại bản thân, dao động không dứt, qua lại giữa hai người đàn bà như đánh đu?
Chứ nếu ngày đó anh ta sau khi chia tay tôi mà quyết dứt khoát luôn, đừng có quay lại đòi nối lại tình xưa, thì tôi còn nể anh ta một phần là “rác mà biết giữ thể diện”.
Kết quả là sao?
Một mặt thì không nỡ bỏ tôi, mặt khác lại quấn quýt da thịt với Trần Thanh Thanh.
Đây là loại đàn ông điển hình của bệnh viện thần kinh đấy à?
“Thời Nguyện… xin lỗi… xin lỗi… chúng ta có thể làm lại từ đầu không? Anh hứa sau này sẽ nghe lời em, lúc Trần Thanh Thanh chưa quay lại, chúng ta vẫn rất ổn mà…”
Anh ta còn dám mở miệng nói vậy cơ à?
Ngay cả “trai tơ mặt hoa” với “trà xanh đầu thai” cũng không phân biệt nổi, dễ bị dắt mũi tới mức đó, thế mà lại tưởng tôi là bãi rác tái chế à?
Tôi suýt cười to vì tức: “Mặt anh mọc ở đâu mà nghĩ là tôi còn muốn làm lại từ đầu với anh thế? Tôi thiếu anh trong mệnh à?”
Anh ta khẽ cười khổ: “Thời Nguyện… em cố tình không khuyên anh đừng đi cứu cô ta, là vì em muốn anh ch.ết đúng không?”
!!!
Tôi suýt nữa thì nổ tung tại chỗ.
“Anh nghe thử xem mình đang nói cái gì vậy hả? Trí thông minh của anh chắc cắt cùng cái rốn rồi à? Nếu tôi ngăn cản, anh chắc chắn sẽ oán tôi thấy ch.ết mà không cứu. Còn nếu tôi không cản thì lại là tôi máu lạnh vô tình. Tóm lại, lời hay ý đẹp đều bị anh chiếm hết chứ gì?”
Nhưng hình như anh ta không hiểu tiếng người, vẫn lảm nhảm tiếp: “Thời Nguyện… đều là lỗi của anh… nhưng em phải biết, người anh thật sự yêu là em… giờ anh không chịu nổi nữa rồi…”
Tôi lười chửi nhưng bình luận thì không nhịn được nữa, mắng giúp tôi luôn:
【Không chịu nổi nữa thì ch.ết luôn đi cho rồi.】
【Khi lên giường với người ta thì sao không nhớ mình “yêu” Thời Nguyện hả? Gớm ch.ết đi được!】
【Còn đứng đó giả bộ si tình? Cút! Đồ điên!】
【Ọe! Tôi buồn nôn quá, vô phương cứu chữa. Não đậu hũ còn có não, anh ta thì không.】
【Ai thấy anh ta yêu Thời Nguyện? Lúc bàn với Trần Thanh Thanh chuyện bắn ch.ết cô ấy thì “yêu” ở đâu?】
【Anh ta còn chưa ch.ết hả? Nếu không ch.ết thì tôi gửi dao cạo cho tác giả bây giờ đây này!】

Bình Luận

0 Thảo luận