Tận thế giáng xuống, bạn trai tôi lại khăng khăng muốn lao vào bầy xác sống để cứu cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta.
Tôi đang định ngăn cản thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một hàng chữ như đạn bay tới:
【Chị gái ơi đừng ngăn! Tên này là một thằng tra nam đó, sau này anh ta chắc chắn sẽ hận chị đến ch.ết.】
【Chị em à, hãy tôn trọng số mệnh người khác, bỏ cái tật muốn cứu người đi!】
【Spoil nhẹ cho nè, sau này anh ta sẽ đẩy chị ra cho đám xác sống ăn đó!】
Bàn tay đang giơ ra của tôi bỗng khựng lại giữa không trung.
Tôi lập tức đổi thái độ, vỗ vỗ vai bạn trai: “Đi đi! Em tôn trọng lựa chọn của anh.”
1
Chu Tầm sững người trong chốc lát.
Có vẻ như anh ta đã đoán được tôi sẽ cản nên trong ánh mắt vẫn còn vương nét chán ghét chưa kịp thu lại.
Nhưng anh ta chẳng có thời gian để suy nghĩ tại sao tôi lại nói thế.
Bởi vì bên ngoài, cô bạn thanh mai Trần Thanh Thanh vẫn đang gào khóc thảm thiết.
Anh ta chẳng buồn nghĩ ngợi, quay người lao thẳng ra ngoài.
Chân trước anh ta vừa bước qua cửa, chân sau tôi liền đóng sầm cửa lại, khóa trái luôn.
Sợ anh ta dẫn bầy xác sống tới theo, tôi vội lôi bàn ghế trong phòng khách ra chắn chặt sau cửa.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, dòng chữ lại bay tới:
【Wa ha ha ha, làm tốt lắm!】
【Chị biết nghe lời, tôi thích chị rồi đấy.】
【Có điều ngốc quá, bị cắm nguyên cái sừng mà còn chưa biết, thương mỹ nữ 1 giây.】
Cái gì cơ?
Tôi bị cắm sừng rồi à?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết Trần Thanh Thanh kiếm đâu ra khẩu súng, nã mấy phát vào bầy xác sống.
Rồi yếu ớt ngã vào lòng Chu Tầm.
Ờ thì… đúng là có chút mùi gian tình thật.
Chứ nhà ai mà lúc đại dịch xác sống bùng phát còn liều mạng chạy tới tìm bạn trai người khác chứ?
2
Tôi và Chu Tầm vì chuyện của Trần Thanh Thanh mà đã cãi nhau không dưới một lần.
Lần đầu là trong buổi tiệc đón cô ta về nước.
Cô ta dám ngang nhiên uống rượu giao bôi với Chu Tuần ngay trước mặt tôi.
Còn trơ trẽn nhìn tôi, giọng đầy khiêu khích: “Thời Nguyện, cậu đừng hiểu lầm nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=1]
Tớ với Chu Tuần chỉ là anh em. Nếu bọn tớ có thể thành đôi thì đến lượt cậu sao?”
Chu Tầm lúc đó còn khó xử mà giải thích với tôi: “Nguyện Nguyện, em đừng giận. Chỉ là trò đùa thôi.”
Sau đó dưới tiếng cổ vũ của đám người xung quanh, bọn họ ngửa đầu uống cạn ly rượu đó.
Tôi đứng đó mặt không biểu cảm.
Chu Tầm uống xong thì chạy tới dụi mặt vào vai tôi: “Trò chơi kết thúc rồi, Nguyện Nguyện, mình về nhà đi.”
Hồi đó, hình như anh ta vẫn còn chút cảm giác tội lỗi.
Tôi nuốt những lời trách móc xuống, tự trấn an bản thân rằng có khi bản thân đã nghĩ quá thôi.
Lần thứ hai là nửa đêm hôm đó.
Chu Tầm nhận được cuộc điện thoại, lập tức bật dậy mặc quần áo rồi đi ngay.
Thế mà 7 giờ sáng, tôi lại thấy một bài đăng trong vòng bạn bè của Trần Thanh Thanh: 【Trong lúc nguy hiểm nhất, em biết là anh sẽ bất chấp tất cả mà xuất hiện.】
Cái “anh” đó là ai, tôi và Trần Thanh Thanh đều rõ mồn một.
Cô ta cố tình đăng cho tôi xem thôi.
Tối hôm đó, tôi cãi nhau một trận dữ dội với Chu Tầm.
Anh ta giải thích: “Anh với Trần Thanh Thanh lớn lên cùng nhau, cô ấy chẳng quen ai ở thành phố này cả. Bố mẹ cô ấy nhờ anh chăm sóc. Nửa đêm cô ấy bị kẻ xấu theo dõi, anh có thể không ra mặt sao?”
Tôi đáp lạnh tanh: “Ồ, vậy phải lo nguyên cả đêm, quên luôn đường về nhà à?”
Ánh mắt Chu Tầm nhìn tôi như thể đang nhìn người xa lạ: “Thời Nguyện, trước đây em không phải thế này.”
Sau vụ đó, hai chúng tôi chiến tranh lạnh.
Rồi tôi lại phát hiện, anh ta giúp Trần Thanh Thanh tìm chỗ ở, chuyển nhà.
Hôm thì cô ta mò đến phòng thí nghiệm đưa cơm, hôm thì nói ống nước nhà cô ta bị hỏng, cần người sửa.
Đã thế còn giả bộ ngây thơ, làm như vô tội: “Chu Tầm, Thời Nguyện có giận không? Anh có cần giải thích quan hệ của chúng ta không?”
Còn Chu Tầm thì chỉ liếc tôi, nhàn nhạt nói: “Thanh giả tự thanh.” (Ý: người trong sạch thì không cần phải giải thích.)
Tôi không nuốt nổi cục tức này, lập tức đòi chia tay.
Không ngờ anh ta lại tìm tới tận nhà tôi xin tái hợp.
Đúng lúc đó, tin tức về những “bệnh nhân lạ tấn công người” đã bắt đầu xuất hiện.
Thì ra xác sống đã âm thầm lan rộng, chỉ là không ai tin.
Rồi chúng tôi bị kẹt lại nơi này.
Vì muốn sống sót, khi dịch chưa bùng phát hoàn toàn, tôi và Chu Tầm đã vội vã tích trữ được một ít vật tư.
Nhưng tôi không ngờ, Chu Tầm lại nói cho Trần Thanh Thanh địa chỉ chỗ chúng tôi đang ở.
Cũng không ngờ, trong tình hình nghiêm trọng như vậy, cô ta vẫn bám theo tới.
Nhưng mà… cũng tốt.
Vật tư của tôi vốn không đủ.
Ít đi một người, cũng là bớt một miệng ăn.
Tôi thật sự muốn xem thử, hai người họ làm sao sống sót nổi ở đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận