Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI KHÔNG HỀ LƯƠNG THIỆN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:33:01
Tự tôn của Cố Tranh không cho phép cậu ta tiếp tục dây dưa, cậu ta nắm chặt tay Trần Miên, quay đầu bỏ đi.
Thế nhưng, trước cửa nhà một nhà sản xuất âm nhạc, chúng tôi lại gặp cậu ta.
Lần này, Cố Tranh khôn ngoan hơn. Cậu ta dùng cách cũ, hát vài bài hit của kiếp trước để lấy lòng đối phương.
Nhưng không ngờ, nhạc sĩ kia lại nổi giận đùng đùng, quát thẳng vào mặt cậu ta: "Cậu dám đạo nhạc của tôi? Đây là bài hát tôi chưa từng công bố, tôi sẽ kiện cậu vì tội xâm phạm bản quyền!"
Cố Tranh đứng chết lặng ngoài cửa, mặt mày đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.
Cậu ta không hiểu.
Ở kiếp trước, cậu ta thành công không phải vì bản thân có bao nhiêu tài năng, mà là vì có tôi đứng phía sau nâng đỡ.
Ngọn lửa nhỏ cần có người thổi, còn muốn bùng cháy lớn thì phải dựa vào vận may.
Một kẻ vừa không có nhân mạch, vừa tai tiếng đầy mình, căn bản không thể sống sót trong giới giải trí.
Cố Tranh nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt đầy vẻ hoang mang, thậm chí còn có chút tủi thân.
Tôi nghe nói, căn hộ cậu ta thuê đã hết hạn, mấy bộ quần áo hàng hiệu mua để trưng diện cũng quá đắt đỏ, những ngày qua cậu ta đã tiêu sạch cả tiền của Trần Miên.
Trừ khoảng thời gian sống trong cô nhi viện, cậu ta đã rất lâu rồi chưa từng chật vật đến vậy.
Trước đây, Cô Tranh đã quen với việc mọi chuyện đều có tôi đứng ra giải quyết.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự phải cảm ơn chính mình, may mà tôi đã nâng đỡ một kẻ vô dụng.
Tôi nhướng mày, nhìn cậu ta với vẻ thản nhiên: "Sao thế? Đây chẳng phải là cuộc sống mà cậu ta đã lựa chọn sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=9]

Cậu không vui à?"
Ánh mắt tôi đảo qua người Trần Miên.
Cô ta trông có vẻ đã mang thai rồi.
Tôi cười lạnh: "Cùng ở bên người mà cậu yêu nhất, chẳng phải nên hạnh phúc lắm sao?"
Cố Tranh im lặng châm một điếu thuốc.
Cậu ta kéo tay Trần Miên, vội vàng rời đi.
Nhưng chưa kịp đến khúc rẽ, Trần Miên đã vùng tay ra khỏi cậu ta.
Tôi mới tra được một chuyện thú vị, lý do khiến Cố Tranh đột nhiên thay đổi thái độ với Trần Miên là vì cậu ta phát hiện chiếc kẹp tóc dâu tây của cô ta.
Đó là món quà sinh nhật mà hồi bé cậu ta từng tặng cho cô gái hàng xóm mà mình thầm thích.
Buồn cười thật.
Thứ đồ bán trong tiệm phụ kiện hai tệ một cái, mua một tặng một.
Chẳng bao lâu sau, nghe nói Trần Miên đã phá thai.
Cô ta để mắt đến một tiểu minh tinh khác, chán ghét đẩy mạnh Cố Tranh khi cậu ta níu kéo.
"Anh không thật sự nghĩ rằng tôi yêu anh đến mức sẵn sàng chết vì anh đấy chứ?"
Trần Miên cười nhạo, nhìn kẻ hề trước mặt: "Tôi nói muốn nhảy lầu chẳng qua vì anh trai tôi làm công việc trên cao, có thể giúp tôi diễn tròn vai để anh tin mà thôi."
Tôi chợt nhớ đến một bản tin mà kiếp trước từng đọc, một công nhân làm việc trên cao bị đứt dây bảo hộ, khiến cô em gái đi cùng rơi xuống lầu tử vong.
...
Giới truyền thông các người cũng biết cách lãng mạn hóa sự thật đấy.
"Anh đúng là một kẻ vô dụng. Bị phong sát tứ phía, còn ăn bám tôi, xài tiền của tôi, ngay cả đi làm thêm cũng bị móc mất điện thoại."
Trần Miên nhổ mạnh một bãi nước bọt lên người Cố Tranh.
"À đúng rồi, đứa bé này cũng không phải con anh đâu."
Cô ta hít một hơi thuốc, ánh mắt đầy châm chọc: "Còn cái kẹp tóc dâu tây ấy? Là tôi xem trộm nhật ký của anh, cố ý đi mua đấy."
Cố Tranh tức đến run rẩy toàn thân, lao vào đấm đá Trần Miên: "Con đàn bà khốn nạn! Mày dám lừa tao! Đồ tiện nhân!"
Tôi giúp Trần Miên báo cảnh sát.
Cố Tranh bị giam giữ một thời gian.
Nằm trên giường bệnh, Trần Miên cười nhạt: "Cô sẽ không nghĩ rằng tôi sẽ biết ơn cô vì chuyện này đấy chứ?"
Toàn thân cô ta, kể cả khuôn mặt, đều bị gãy xương, thận bị tổn thương nghiêm trọng, e rằng suốt đời phải sống trên giường bệnh.
Anh trai cô ta sau khi nghe tin lập tức không chút do dự bỏ chạy.
"Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ trả lại cô một cái ân tình mà thôi."
Dứt lời, tôi quay lưng rời đi mà không ngoảnh lại.
Chú thích:
(*) Hắc hồng: Nổi tiếng dù bị ghét bỏ hoặc có scandal.

Bình Luận

0 Thảo luận