Trần Miên ngơ ngác nhìn tôi, ngay cả Cố Tranh cũng ngạc nhiên há hốc miệng.
Tôi nổi tiếng trong công ty là người có thủ đoạn cứng rắn, đột nhiên thay đổi như vậy, chắc chắn khó mà tin được.
Tôi giả vờ nghiêm túc: "Nhưng không được làm ảnh hưởng đến công việc, dù sao công ty sau này còn phải tạo couple cho hai người nữa."
Câu này là nói với Trần Miên.
Quả nhiên, cô ta khẽ run lên, theo phản xạ nắm chặt tay Cố Tranh.
Tôi không để lộ biểu cảm, chỉ mỉm cười nhạt.
Nếu không cho cô ta chút "thuốc mạnh", vậy cái camera ẩn tôi vừa lén đặt chẳng phải uổng phí rồi sao?
3
Camera ẩn là một phần của chương trình trước khi vòng thi tiếp theo bắt đầu.
Mục đích chính là làm nổi bật cá tính của từng thí sinh để thu hút phiếu bầu từ khán giả.
Vì hiệu ứng chương trình, chỉ có quản lý được thông báo trước.
Trong hầu hết các trường hợp, quản lý sẽ khéo léo nhắc nhở nghệ sĩ của mình chú ý đến lời nói và hành động.
Nhưng nhìn hai người đang quấn quýt bên nhau, tôi chỉ có thể âm thầm xin lỗi khán giả.
Tiền rửa mắt, cứ đến tìm tôi thanh toán.
Vừa bước ra từ nhà vệ sinh, Tiêu Nhan đã chặn đường tôi.
“Lục Vãn Vân, cô đúng là có số hưởng đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=3]
Không chỉ được cấp trên ưu ái mà còn ký được nghệ sĩ như Cố Tranh.”
Tôi nhìn vẻ mặt đầy căm hận của cô ấy, cười nhạt: “Vòng phỏng vấn đầu tiên, không phải chính cô đã loại Cố Tranh sao?”
Tiêu Nhan tức đến nghiến răng, nhưng vì thân phận của tôi mà không dám động thủ thật sự.
Tôi hất cằm, hờ hững đẩy cô ấy ra: “Tránh đường.”
Cố ý bước chậm lại, năm phút sau, tiếng giày cao gót đắc ý của Tiêu Nhan vang lên phía sau tôi.
Nhìn ánh mắt khinh miệt trước khi rời đi của cô ấy, tôi biết, chuyện đã thành công.
Lúc đến ký túc xá của Cố Tranh, suýt chút nữa tôi tưởng mình đi nhầm về nhà.
Trong phòng khách tràn ngập quần áo và túi xách của tôi.
Tôi nhướng mày nhìn về phía Trần Miên đang đắc ý thử đồ trang sức. Giờ đây, cô ta chẳng còn chút dáng vẻ đáng thương, u sầu nào nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, Trần Miên vội lùi lại vài bước, giọng yếu ớt: “Vân… chị Vân, là A Tranh thương tôi chưa từng mặc qua những thứ này, nên mới bảo người mang tới.”
Cậu ta thương cô ta, mà lại lấy đồ của tôi?
Hồi mới ký hợp đồng với Cố Tranh, tôi đã đưa chìa khóa căn hộ này cho cậu ta ở tạm, mãi mà quên thu lại.
Cố Tranh vừa tắm xong bước ra, liền nhìn thấy cảnh tôi giật sợi dây chuyền trên cổ Trần Miên, khiến cô ta khóc lóc ngã xuống đất.
“A Tranh, đều là lỗi của em, chị Vân chỉ nói em vài câu thôi, là do em bất cẩn tự ngã…”
Cố Tranh lập tức nổi giận, đẩy mạnh tôi ra để đỡ Trần Miên lên.
“Lục Vãn Vân, sao cô lại trở nên cay nghiệt như vậy?”
“Chẳng qua chỉ là vài bộ quần áo, trang sức thôi mà. Miên Miên đâu có như cô, từ nhỏ đã có tất cả. Cô không thể rộng lượng một chút sao?”
Ánh mắt cậu ta tràn đầy chán ghét.
Tôi cho cậu ta ăn, cho cậu ta ở, nâng đỡ cậu ta ra mắt, rốt cuộc tôi có lỗi gì với cậu ta?
“Miên Miên đang ấm ức, phải theo tôi chui rúc trong cái chỗ nhỏ bé này. Những thứ này có thể khiến cô ấy vui hơn một chút, vậy thì sao chứ?”
“Hồi trước cô đến cô nhi viện chắc cũng chỉ để làm màu thôi nhỉ? Vậy mà tôi lại tin cô thật lòng, ha…”
Cố Tranh giật mạnh chuỗi dây chuyền từ tay tôi. Trong lúc giằng co, dây đứt, hạt ngọc lăn tán loạn.
Nhìn ánh mắt đau lòng của tôi, Cố Tranh vô thức lùi một bước, nhưng khi thấy nước mắt của Trần Miên, cậu ta lại đứng thẳng người lên.
“Chẳng qua chỉ là chút tiền cỏn con, chờ tôi nổi tiếng rồi, tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho cô là được chứ gì.”
“Miên Miên nói đúng, Lục Vãn Vân, cô đúng là giả tạo đến phát tởm.”
Tôi cúi xuống, nhặt từng viên ngọc, đó là di vật của mẹ tôi.
Đến khi nhặt xong viên cuối cùng, tôi thu lại ánh mắt đầy hận ý, bình thản dặn dò vệ sĩ ngoài cửa: “Gói hết mấy thứ này lại, mang đến viện phúc lợi gần nhất.”
Trần Miên nghe vậy càng tủi thân: “Chị coi tôi là ăn mày sao?”
Tôi cười nhạt: “Không hẳn.”
“Ăn mày dù sao cũng là con người, còn các người… chỉ là thứ cặn bã, không bằng chó lợn.”
Cố Tranh tức đến mức mắt đầy lửa giận: “Lục Vãn Vân! Cô không muốn giữ bát cơm nữa à?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận